Saturday, January 20, 2018

SÔNG CHẢY


Ba năm trước, tôi có chút tiền bán sách lọ mọ đi tìm bạn lính trên Xín Mần. Về hưu rồi, nên kẹt phết. Đi đến đâu tính đến đó. Con đường từ Hà Giang vào Xín mần qua Hoàng Su Phì lốc cốc mõ trâu và hoa chuối rừng với ruộng bậc thang đẹp lắm. Vậy mà nôn nao say xe. Đang lúc người quay liêng biêng thì thằng bạn tôi bảo, sông Chảy kìa ! Tôi ngó ra thấy một thung lũng chập chùng đá. Đá to như những con bê nằm nối nhau về xuôi. Thị trấn Vinh Quang của Hoàng Su Phì chỉ một vài con đường ngắn mà đã thấy vài loại trang phục khác nhau. Ở đây cứ vài chục mét trên phố là có một thùng rác công cộng. Chả bù cho nơi tôi sống, rất gần Lăng Bác Hồ mà tìm thùng rác công cộng hơi bị khó chứ đừng nói đến nhà vệ sinh. Hóa ra, càng lên núi non đời sống của con người càng đơn giản và nó thanh tao hơn dưới thấp. Ôi vui thế, đúng là lên trên vùng cao. Chứ chả ai nói lên vùng thấp.
Sông toàn đá mà gọi là Sông Chảy. NÓ bám theo Tây Côn Lĩnh sang Lao kay rồi lại quặt về xuôi theo kiểu chạy đua với sông Thao. NHưng nó bị ngăn lại ở Yên Bái thành cái hồ Thác Bà. Đoạn cuối sau hồ Thác Bà nó chảy buồn rầu về nhập với Sông Lô cách Thác Bà chỉ đôi chục ki lô mét. Thế là hết một con sông. 
Hỏi hồ Thác Bà hình thành là ngăn sông nào? Tôi cam đoan người nay mấy ai biết là sông Chảy. Họ không thèm để ý mà thôi. Còn chúng tôi lứa học sinh XHCN trước năm 1970 ai cũng biết vì hồi ấy chúng tôi học kĩ lắm. 
Mỗi lần qua Hiên. Mối lần qua cầu Đoan Hùng. Nhìn dòng sông Chảy cạn lững lờ. Bãi giữa nổi lên những cát vàng và đá đen như đàn bê nằm quay về xuôi hình dung ra ngọn nguồn con sông lau dại kín bờ hăm hở chui qua núi chồm qua đá về với sông chị sông anh. Tôi chợt thấy thương những người quê tôi bên một dòng sông quên lãng.

12/1/2018

No comments:

Post a Comment