Saturday, January 20, 2018

Thơ chỉ để cho vợ chồng mình thôi.


Thôi khép lại một năm nhiều biến cố
Những công trình ngàn tỉ hóa mồ hoang
Thôi khép lại nỗi nhục bao đồng chí 
Biệt phủ xây trên xương máu chiến trường

Đừng đong đếm bao tài nguyên mất hút
Thêm buồn cho con cháu rồng tiên
Ngu thì chịu, chứ kêu ai được nữa
Hương hỏa lại giao cho lũ ác giả hiền

Sao buốt giá sáng nay trời đẹp quá
Những cân đai hóa củi để đốt lò
Cần lao về quê thành phố sao buồn thế
Lại khối xe lên lầm lũi đưa quà

Tôi đứng đợi bạn già ngày đánh giặc
Để đi thăm một góa phụ chờ chồng
Chúng tôi mang bốn mươi năm đằng đẵng
Thành một dòng mộ chí cõi vô danh

Những người vợ của bạn tôi cười móm mém
Sáng xuân nay hai không mười tám lạnh lùng
Trong hương khói bạn tôi hiền như đất
Nước nhiều Dầu mà đun củi có buồn không?

KHép tờ lịch một năm ra vào trong nớ
Bạn tôi ơi nằm ở chốn rừng già
Bia tưởng niệm lạnh tái tê tháng chạp
Charlie buồn xa mà chẳng là xa

Tôi nghe nói năm nay nhiều vui lắm
Những con đường tàu hỏa chạy trên cao
Phố nhà tôi có đường nhiều ngàn ti
Vào Sài gòn bia sẽ uống ở đâu
Thôi nghĩ ngợi làm chi buồn nữa
Sáng hôm nay tiền lương tính lại rồi
Vợ tôi bảo lương hưu mình thêm được hai kí thịt
Bỗng sáng bừng thành phố mến yêu ơi

HN 8 giờ 31 phút sáng 1/1/2018

No comments:

Post a Comment