Sunday, July 22, 2018

Có một người bạn ít tuổi hơn nhưng lớn hơn tôi


Là người Nghệ. Bạn học giỏi nhưng đi bộ đội sớm khi sắp thi tốt nghiệp cấp 3. Sau năm 1975 là người lính e66 Tây Nguyên đi học sĩ quan thông tin. Rồi, chiến tranh biên giới Tây Nam cuốn bạn đi với hàm sĩ quan TT cho đến một ngày chiếc trực thăng xấu số rớt ở vùng Niếc Lương. Bạn là người duy nhất sống sót với hàng chục vết thương trên người. Mất xương sọ, chân gẫy làm vài khúc , gẫy sườn vỡ xương vai… 
Mất đôi năm nằm đủ các loại bệnh viện rồi về quê với thẻ thương binh 91 %. Thế là hết một đời trai. ( có lúc ban nghĩ thế , và người đời cũng nghĩ thế) . Về Hưng Lộc chống nạng đi buôn phế liệu kiếm ăn. Tuổi còn trẻ và khát vọng văn chương làm chỗ dựa cho bạn. Nhưng những năm 80 khốn khó với cả nước VN này. Người tàn tật càng khốn nạn hơn trong cuộc mưu sinh. 
Đến một ngày, một thân một mình vô nam kiếm sống. Tàn tật thì dấu diếm cho kĩ, khoe chả ai thương.Dấu cả thẻ thương binh . Ngủ sân ga , ngủ trên tàu VÍT , bán bóng bay, bán quà vặt, nhục nhằn với hàng ngàn người du thủ du thực nơi bến tàu nhà ga.... đoạn đời không khác gì trong truyện của ông Nguyên Hồng...Ba năm sau kiếm được tiền thi vào đại học Xây Dựng. Rồi vừa lăn lộn chống gậy cà nhắc kiếm ăn vừa học. Khi có bát ăn rồi lại đi học Luật. Cái bằng Cử nhân Luật là bằng đại học thứ 3. 
Trời chả lấy hết của bạn tôi mọi thứ. Đời bạn Hạnh phúc nhất là có người vợ yêu thương trân trong cái body may vá của bạn. NHà nghèo mà vẫn đầy ắp tiếng hát và văn thơ đó mới là nguồn sống tử tế cho con người. 
Bạn bảo, tôi Nghệ nhưng rất không ham đánh bóng cá nhân. Tôi cận kề cái chết và đúng ra là tôi đã chết rồi thượng đế đẩy tôi trở lại trần gian gánh nốt sự tử tế ở đời với đồng đội và những người con gái yêu thương tôi. 
Chiều nay, Hà Nội nóng như nung. Xe Nghệ An chạy gần tới Thành phố bạn gọi tôi. Chúng tôi gặp nhau quán bia Bà Đạt vỉa hè gần ngã tư sở. Ngồi nhìn nhau, nhìn đứa con trai bé của bạn, nó chỉ muốn đi để gặp đồng đội của ba nó . Nhìn dòng người đông nêm trên đường sáng đèn. Ngã tư sở đèn xanh đỏ nhập nhằng chóng mặt. Tôi bỗng nhớ bài thơ “Hà Nội chiều đông” của bạn viết lâu lắm rồi. Một bài thơ rất cảm động mà bạn viết cho một người bạn gái chết vì bom mỹ cuối năm 1972. 
Bạn tôi , một người kĩ sư ,một luật sư một người lính mất 91% sức khỏe , một Tổng Giám đốc, một mình điều khiển 3 công ty , đã làm nhiều nhà tình nghĩa và giúp đỡ đồng đội. Bạn tôi bảo, em chỉ thích làm việc bé mà ý nghĩa lớn thôi không muốn đao to búa lớn mà chả ý nghĩa gì. Bạn bảo, em chống nạng thế này thôi nhưng anh vô Sài gòn em sẽ lái xe đưa anh đi Củ Chi, sẽ tháp tùng anh lên biên giới Tây Ninh . 
Chúng tôi uống bia hơi vỉa hè Hà nội trong cơn gió ngột ngạt . Đứa con trai út của bạn bảo, Ba ơi Hà Nội cũng có gió Lào Ba hè

Ngã tư sở 21/6/2018

No comments:

Post a Comment