Tuesday, July 7, 2015

MINH ƠI


( viết vì nhớ Minh )

Đừng vội nhé Minh ơi tiểu đội chưa về đủ
Mấy thằng trên Bắc Giang chưa cấy vụ mùa
Mấy thằng Thái Nguyên còn đang nằm viện
Tao thì đau yếu mấy hôm nay


Đừng vội thế, chìm vào cơn mộng mị
Tiếng súng còn đang nổ phía biên cương
Cháu con mình vẫn cần ông đấy chứ
Người vợ già chưa một phút rảnh rang


Còn bao chuyện chúng mình kể hết
Chưa kịp vào viếng mộ đứa hi sinh
Chưa trở lại cùng nhau đồng Tân Phú
Có mẹ già lau nước mắt lúc hành quân


Đêm Củng Sơn bám địch dưới trăng
Thương thằng Tiêu thằng Viên trúng mìn què cụt
Rồi ngày đánh đến biển Phú Yên xanh ngắt
Tao biết mày đứng khóc nhớ Hạ Long


Đêm Củ Chi sao rơi xuống đầy đồng
Hai đứa mình cùng mơ về đại học
Súng òa nổ nhòa cả niềm mơ ước
Ngày trở về ngày thương tật mang theo


Ngày trở về là ngày tháng gieo neo
Không có địch mà sao lòng nặng chĩu
Chẳng có lương khô để phát nương làm rẫy
Trưa ở quê nhà mà lòng dạ xót bâng khuâng


Đồng đội ở đâu? Có nhớ ta không?
Có còn bi đông ăng gô ca cóng
Đẻ đứa con đầu chăn dù làm tã lót
Đứa thứ hai tăng võng hóa mùng mền


Chạy ngược chạy xuôi lên bắc xuống nam
Miếng ăn của con cái áo lành của vợ
Muốn quên lắm mà sao không thể
Tiếng của rừng của một thủa gian lao


Không thể quên pháo địch rót trên đầu
Không thể quên cái đói run chân gập cong bờ suối
Không thể quên chôn bạn mình trong hang núi
Suốt đời không quên măng mướt mướt lồ ô


Đừng vội thế Minh ơi mấy thằng Phú Thọ chưa về
Chúng nó chả quên ngày anh Minh che lửa đạn
Chúng nó nhớ mày chia nắm cơm mùa mưa Sa Thầy vàng da sốt
Chúng nó nhớ mày sẻ bớt thuốc qui nin


Sao vội thế Minh ơi tao vẫn nợ
Một bài ca mày bảo có rừng già
Mày bảo phải viết cho ra thằng đáng viết
Mình nhủ lòng mình đừng ăn quịt máu chiến binh


Mày bảo nợ đời đừng lấp liếm dửng dưng
Còn sống thì cố mà trả nợ
Minh Ơi , mình làm sao trả đủ
cho bạn bè mình nằm lại ở rừng xanh?


Ơi mây trên trời của biển Hạ Long
Xin trắng mãi để bạn tôi thanh thản
Ơi sóng vỗ dưới chân kè và những con tàu trên bến
Hãy rì rầm để Minh nó ngủ yên


Ơi những người tôi nhớ tôi quên
Từng sống với chúng tôi những ngày đổ máu
Có một người bạn vô cùng yêu dấu
Có lẽ nào xa được chúng tôi sao?


Sáng 8/7/2015


No comments:

Post a Comment