Thursday, July 30, 2015

NGƯỜI ĐỒNG ĐỘI NGUYỄN XƯỚC HIỆN

(Bài viết bất chợt ở nhà Hiện trên điện thoại )
**
Ở lều mãi giờ hóa thành người thấp bé
Vào cúi vợ chồng va ngược va xuôi
Ra cũng cúi trâu ghé sân lốc cốc
Vại nước hiền rêu mọc gáo dừa rơi



Bao chứng nhận huân chương chiến công dũng sĩ
Cất đi cùng những giấy khai sinh
Những đứa con chưa kịp đến trường đã chết
Vui nỗi gì mà khen tặng nữa mày ơi


Bạn tôi đứng gầy xơ gốc chuối
Có một chiều tôi đến hái rau lang
Có một ngày chúng tôi ngồi trên đất
Nó tìm quanh manh chiếu rách nhà mình


Đừng kể nữa mày ơi thời chiến trận
Xa tít rồi trôi theo những mùa mưa
Ừ thì kể một chút thôi để nhớ
Những thằng chết cho mình sống đến bây giờ


Nghèo đến nỗi hồn trong như nước lã
Vẫn thương thằng sống tận Thủ Đô
Rau chả sạch thịt càng không sạch nữa
Về với tao đi câu cá ở khe hồ


Về với tao tha hồ ăn rau sắn
Ở đây chẳng có tiền nhiều để phun thuốc sâu
Rừng vẫn thế, ruộng nương vẫn thế
Tao cũng vẫn là tao không vay mượn đứa nào


Ôi thằng bạn sinh ra đời để khổ
Vợ bỏ theo trai khi còn ở chiến trường
7 đứa con thì 6 con chết yểu
Cuối đời rồi nhà vách vẫn liêu xiêu


Cười móm mém tao cứ như cô Tấm
Một sáng mai mùi quả thị thơm lừng
Căn nhà sáng góc rừng thành lạ lẫm
Vợ chùi bùn trước cửa đứng rưng rưng


Có một chỗ muôn đời làm nương tựa
Là quê hương là dân vũ xóm giềng
Là tấm lòng của những người cùng khổ
Hột thóc đồng làng là cội rễ tình thương


Đã chục hôm nay vợ chồng mày mất ngủ
Vườn sắn lại xanh lên , rau cỏ cũng thầm thì
Nước mắt chẩy một chiều mưa rừng cọ
Bạn tôi ngồi nhớ súng nổ ngày xưa


Trưa 29/7/2015 Cẩm Khê Phú Thọ

No comments:

Post a Comment