Monday, July 27, 2015

NỢ VỚI CHA ÔNG

Sau khi bài thơ MỘT CON ĐƯỜNG ĐI KHÔNG TRỞ LẠI treo lên có một cái còm thật gây xúc động . Đây là Bài thơ viết theo cháu Minh Tuyên Nguyễn. Cháu ấy còm như dưới đây và Tôi viết lại thành bài NỢ VỚI CHA ÔNG ...
.......
" Minh Tuyên Nguyễn: Thế hệ chúng cháu sẽ không bao giờ được đi con đường ấy. Nhưng con đường ấy sẽ khắc sâu trong tâm trí, cùng món nợ với các thế hệ cha anh. Chúng cháu nợ những tuổi 20 của thế hệ các bác, chúng cháu nợ những ước mơ giang dở trên giảng đường, nợ những nấm mồ giữa rừng đã hóa vào đất thịt xương, nợ những tấm bia "vô danh" trong nghĩa trang liệt sĩ. Nợ những cánh chân, cánh tay, con mắt, nợ những đứa con lành lặn. Biểu tượng cảm xúc frown

Nợ những giấc mơ chập chờn tiếng bom giữa thời bình, nợ những mảng ký ức nhập nhoằng tiếng pháo. Nợ những khắc khoải của những người lính già tìm nhau giữa hối hả cuộc sống. Biểu tượng cảm xúc frown
Những thế hệ được sinh ra và lớn lên trong hòa bình sẽ không bao giờ quên món nợ với các bậc tiền nhân, không bao giờ quên công ơn của những người hy sinh tuổi trẻ, ước mơ, sinh mạng để giành lại độc lập, thống nhất, hòa bình ngày hôm nay!"

Cám ơn cháu Minh Tuyên Nguyễn.
***
NỢ VỚI CHA ÔNG

Chúng con gửi về Trường Sơn có con đường cha ông đi mà không thể nào trở lại.
Món nợ chúng con biết bao giờ trả nổi,
Chúng con trả bằng trí tuệ, tuổi xuân đắp xây gìn giữ tổ quốc thanh bình

Nợ tuổi hai mươi, nợ ước mơ giang dở,
Nợ luống cầy vắng những người trai.
Nợ tiếng ầu ơ mẹ thao thức đêm dài
Nợ thời đất nước đói ăn gửi gạo, gửi khoai ra tiền tuyến

Nợ những nấm mồ giữa rừng sâu cô quạnh,
Nợ mẹ già đến lúc chết vẫn đợi con.
Các con mẹ không về, nợ chống gậy đưa tang.
Những đoàn người đưa tang mẹ cha đi ra từ Trường Sơn lầm lũi

Đất nợ các người trai thịt xương bón cho cây, cho hoa, cho trái,
Núi nợ cha ông tôi khúc hát quân hành,
Sông nợ những nụ cười lanh lảnh đêm trăng
Nợ tiếng súng, nợ tiếng bom, nợ những cơn sốt rét.
Nợ những cánh tay, bàn chân trai làng treo vòm lá biếc
Trường Sơn ơi, nợ những ngọt mát các chị cười

Món nợ Trường Sơn nợ đến biết bao đời,
Cha mẹ đi rồi, cháu con vẫn không quên đi tìm người đã khuất.
Và nợ đến đời thứ ba thứ bốn, đến đời nào mới hết nợ được các anh ơi.
Nợ những hoàng hôn, những bếp lửa trong hang,
Nợ róc rách, suối nghiêng bên cánh võng.
Nợ cả tiếng con chim rừng thảm thiết
Nợ khản khô đêm ác tính tiếng tắc kè,
Nợ nấm mồ dọc những suối khe, những nấm mồ trai tân, hồn tạc vào cây vào đá.

Món nợ cả dân tộc ta phải trả ,
Là nợ mẹ, nợ cha,nợ vợ những chiến binh
Nợ đạo lí của nhân dân sống hạnh phúc thanh bình,
Nợ những nhân danh dựng xây mà quên máu người giữ nước

Chúng con lớn lên nợ nỗi buồn của cha anh một thời li biệt
Nợ vết thương đau khớp lúc trở giời,
Nợ tiếng cười đồng đội gặp lại nhau, tiếng cười lính nửa thế kỉ sau vẫn hiền như nương rẫy.
Nợ những điều tưởng như không hiểu nổi,
Chỉ có Trường Sơn mới hiểu được thôi.

Chúng con dẫu cao siêu khoa học hơn người,
Vẫn là lớp ăn vay những người đã chết
Vẫn là nợ những linh hồn bất diệt
Nợ Trường Sơn, nợ biên giới vùng cao.
Nợ những Gạc Ma, Phú Quốc , Hoàng Sa, nợ những cánh rừng Lào,
Nợ Biên giới Tây Nam, nợ xương cốt đồng bào,
Nợ một dải biển trời hồn hoang không chỗ trú.
Xin anh linh cha ông hãy về đây, về sống trong trái tim tuổi trẻ
Chúng con dâng cuộc đời này gánh món nợ Việt Nam ơi

27/7/2015

No comments:

Post a Comment