Kí sự
Lâu lắm rồi tôi mới lại được ngồi xe UOAT. Con xe “ biển đỏ” của trung
đoàn đặc công 198 đón ở sân bay Ban Mê Thuột. Người lái xe là thiếu úy
còn trẻ măng nói: cháu chờ hơn tiếng rồi đấy ạ. Ban Mê trời đầy mây vần
vũ oi nồng. Nghĩ con đường 200 ki lô mét chiều nay đi xe uoat sẽ thú vị
đây. Ngó sang bạn Sèn của tôi bước thấp bước cao nhìn đăm đắm vào hàng
cây Kơ Nia cổ thụ ngoài cổng sân bay. Tôi bảo Kow nia đấy, Sèn vẫn im.
Xe chạy rồi Sèn bảo anh ơi giá mà mang được giống cây này về Xín Mần
trồng nhỉ? Tôi bảo , mày thích Lộc Vừng cơ mà? Kơ Nia đâu có giá bằng Lộc Vừng. Trong tiếng gió vù vù Sèn nói một mình, Kơ Nia có hồn đồng
đội anh Luân à.
Qua thành phố vài cây số, thấy điện thoại của cô
Biên Tập THQP đi xe sau gọi lên, bác ơi đến Đạt Lí dừng lại mua bánh và
nước uống bác ạ. Giật mình sao cô nhà báo này nhắc nhở mình khéo thế.
Đạt lý là điểm đánh của tiểu đoàn tôi 10/3 năm ấy. Cũng trong đêm 10/3
chúng tôi lại hành quân suốt đêm về đánh Buôn Hồ. Đạt Lí nay là phố là
phường nườm nượp xe cộ. Chỉ chạy thêm mươi phút nữa là đến Cư Pao nơi có
một trận địa pháo bỏ chạy ngày 12/3. Chúng tôi tới đèo Hà Lan, gió lành
lạnh tôi chỉ cho Sèn và Tự ngọn đồi mà đêm 12/3 chúng tôi nằm ngủ trong
sương buông mù mịt. Tôi lại nhớ thằng Hạnh người Phú Thọ viết thư cho
mẹ đêm ấy, nó chỉ viết có một dòng rồi thôi. …” Mẹ ơi đêm nay lạnh
quá..” Lá thư chả bao giờ về với mẹ nó. Bây giờ nó nằm ở nghĩa trang
Cheo Reo. Tự nhiên tôi lại gọi Hạnh ơi!
Trời đổ mưa khi tôi vừa
qua Buôn Hồ. Tôi cố hình dung ra vạt rừng Cà Phê mà đêm 14/3/75 tôi ngủ
trong đó, nhớ cây đàn Ghi Ta lấy trong đồn BUÔN HỒ về bập bùng, nhớ mấy
đứa anh nuôi đun bếp ven rừng vừa nấu cơm vừa nghe tôi và Mạnh Tiêu đàn
hát. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi biết thế nào là “mì ăn liền” ở nơi này.
Tôi cũng nhớ nơi này là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con gái mặc áo Pun
hở nách. Cái cảm giác nhồn nhột có kiến bò dọc sống lưng còn đến tận bây
giờ.
Mưa.
Mưa gõ dào dạt trên bạt xe, mưa nhập nhòa
kính chắn. Cái gạt nước kêu cong cóc. Những rừng cà phê đang xanh ngút
ngát bỗng xỉn lại. Những nương tiêu thâm thẫm như hàng quân xếp hàng
ngày xưa trên thao trường. Mưa Tây Nguyên đưa tôi về những mùa mưa hơn
bốn mươi năm trước. Ngày ấy tăng võng là nhà, lính mắc võng trong rừng,
đêm mưa nằm co ro ướt nhem nhép nghe pháo địch bắn dai như pháo đĩ. Nghe
tiếng rên hư hử của thằng treo võng bên cạnh đang cơn sốt rét. Nghe
tiếng kêu của côn trùng nẫu lòng. Nghe tiếng bụng réo vì cơn đói cồn
cào. Nghe tiếng thì thầm của thằng gác cấu vào chân đến phiên mình đổi
gác. Nhớ quá thể những thằng bạn chết vào mùa mưa, xác rất nhanh trương
phình lên đen ngoét. Nhớ những nấm mồ mới chôn trong mưa tưới, những
dòng nước đỏ ngầu ba zan từ trên lùm đất mả lính chảy dòng dòng. Nhớ
những búp lá khộp to như ngón tay non mỡn và nhớ nhất là xuất kích đêm
mưa ngã lên ngã xuống trong rừng.
Chúng tôi đi trong mưa suốt con
đường từ Buôn Hồ đến Hàm rồng. Lúc lắc, cười. chuyện lúc to, lúc thì
thào, lúc im bặt. Xe chạy rẽ mưa dàn dạt. Những người đồng đội của tôi
chắc cũng đang nhớ về mưa của những mùa mưa rất xa. ( còn tiếp)
( 1 giờ sáng 18/7 – Pờ Lay Cu)
No comments:
Post a Comment