Friday, September 23, 2016

Lời bình ( Nguyễn Trọng Luân ) về bài thơ " Gửi chút hương miền Tây " ( Võ Thị Ánh Tuyết )

Nguyễn Trọng‎ đến Vo Thi Anh Tuyet
· 
Đời tôi có những lúc vinh lúc hiển giông như mọi người. Vào lúc tôi vui có nhiều bạn vui cùng, tôi vui gấp bội. Lúc tôi buồn có bạn chia sẻ đứng kề bên tôi như thấy mình sống lại những niềm vui. 
Có một ngày tôi nhận được bài thơ một người bạn xa lắc, bạn gửi tặng tôi hoa điên điển. Tôi biết là quê bạn ở tây Nam bộ. Vùng quê bạn cũng có Sen có Súng, có nhiều loài hoa mà nay trồng được cả 4 mùa giống như Đà Lạt. Bạn tặng tôi thứ hoa lam lũ với người dân Nam Bộ, thứ hoa gắn bó lũ lụt đói mềm người, đời này qua đời khác. Bạn cho tôi màu, cho tôi vị, cho tôi mùi hương. Bạn cho tôi tình người trong loài hoa ấy.
…Vàng mùa rất riêng 
Chẳng nhầm lẫn với mùa nào khác được đâu
Mùa thu vàng. Ngày sinh tôi ươm với những cánh hoa vàng. Tôi từng yêu màu vàng đớn đau Dã Quì Tây Nguyên, màu mông lung trong trào lưu chuộng ngoại , màu của tranh Levitan, người đời mang bao nhiêu tấm ảnh tìm đâu đó trên Google . Còn bạn,bạn đưa tôi về với sông nước miền Nam. Cái màu vàng chả nhầm lẫn được đâu. Lời tuyên ngôn cho màu vàng quê bạn thật hiền hậu, dễ thương.
Bạn là người nhân hậu đến nỗi 
“…Em muốn gửi mênh mông sắc tím 
Tím sóng dồn bạo liệt đến vô cùng 
Hoa thì thầm khe khẽ
“Anh chỉ thích dịu dàng “ nên lại thôi !”..
Cũng chỉ là qua trang thơ, qua những tâm sự bạn bè mà bạn đã hiểu, đã bóc lớp suy nghĩ của tôi, bạn từng hiểu và cũng như bạn hiểu chính mình một thời khốn khó trên miền Bắc gian nan, vừa dựng xây, vừa đánh giặc. 
Bạn bảo tôi:
“ Mong lực bút trẻ khoẻ tuổi đôi mươi
….
Khi tưng tửng lại nồng nàn đến thế
Khi tếu táo giễu cợt cũng nhẹ tênh lặng lẽ
Yêu cuộc đời da diết thế anh ơi…”
Cũng giống như bao lời bè bạn chúc mừng tôi, bạn muốn tôi khỏe và viết nhiều, viết về đồng đội, về mẹ, về quê hương. Nhưng bất ngờ bạn gửi cho tôi lời của người dân Việt
“Chẳng biết gửi gì cho anh, cứ rối bời
Tía Má đang đu xuồng theo con nước
Có một nhành ô môi bồng bềnh cùng trăng em vớt được
Là hoa đời những lam lũ, những ước mong”
Em vớt được nhánh hoa dưới trăng sông Tiền gửi cho tôi. Còn gì nặng tình hơn thế nữa cho đời người con trai. Em bảo .. Là hoa đời lam lũ, những ước mong” Bỗng dưng chợt nhớ những mộng mị phồn hoa hay những phú quí vinh hiển phỉnh phờ trở thành nhỏ bé chỉ một nhời người con gái miền quê . 
Tôi không nghĩ rằng em làm thơ, bởi em hiền và em chưa bao giờ là người thích nơi đông nhúc bon chen. Em chỉ nói điều em nghĩ em, yêu em thương và em mong đợi. Cái sự yêu thương chờ đợi rất quê kiểng, rất nam bộ, nó đẹp đến chừng nào.
Đọc đến khổ thơ cuối cùng thì tôi bàng hoàng. Đây không còn là lời chúc ngày sinh nhật tôi nữa, không còn là thơ có tình yêu mây gió, những thất vọng ê chề hóa thành men yêu nữa. Hoa điên điển vàng em tặng tôi được em khẳng định có tình có hồn có lực có niềm tự hào rất đằm trong gió trong nước trong mồ hôi của em của mẹ của cha.

…”Ươn ướt ngang trời con sóng vỗ
Cọng nhớ cọng đau một thời lửa đỏ
Em gửi theo gió 
Thoang thoảng hương dịu nhẹ miền Tây này
Mừng anh sinh nhật hôm nay.”
Trên đời này,chưa thấy nhà thơ nào viết về hoa mà thấy hoa có cọng hoa. Chưa thấy ai tặng thơ mà chỉ nói về cọng hoa. Cũng chưa từng một nhà thơ nhà văn nào nói về cọng hoa là 
…CỌNG NHỚ, CỌNG ĐAU 
Thơ chỉ nói đến cánh hoa, đến màu hoa và nhị hoa thôi, nhưng người thơ lại không hiểu hoặc là không chịu hiểu cọng hoa mới là mấu chốt cuối cùng cho một thứ được ngợi ca chiêm ngưỡng. Chỉ có em, em bảo tôi rằng cọng hoa em gửi cho tôi là cọng nhớ cọng đau. Bạn đọc có thấy nỗi niềm thương tột cùng trong lời thơ đó không?
Chỉ có người gửi trong máu mình vào loài hoa quê hương nghèo khó ấy mới có được.
Nhưng trên hết, tôi tự hào vì tôi có một người bạn là em. Tôi yêu miền Tây Nam Bộ và mang nợ với quê hương em từ hôm nay.


Nguyễn Trọng Luân
23/9/2016

GỬI CHÚT HƯƠNG MIỀN TÂY
Mừng sinh nhật anh CCB Nguyễn Trọng Luân

Em muốn tặng anh bông điên điển miền Tây
Vàng tràn nước nổi dâng đầy
Vàng mùa rất riêng
Chẳng nhầm lẫn với mùa nào khác được đâu
Vàng tô canh chua nóng hôi hổi
Vàng cá Linh non vừa bỏ nồi quậy nhoi nhỏi
Lại ngại anh chê
“ Người chi mà thiệt đến là quê “
Thôi thì điên điển vàng buồn gọi tên anh...

Mùa lũ đến rồi thiệt nhanh
Bông Súng mang hương bùn cứ vươn cao theo sóng
Mỏng manh đến thế lại lung linh đến thế
Em muốn gửi mênh mông sắc tím
Tím sóng dồn bạo liệt đến vô cùng
Hoa thì thầm khe khẽ
“Anh chỉ thích dịu dàng “ nên lại thôi !

Có biết bao hoa hồng kiêu sa nghiêng rơi
Sẽ gửi đến anh trong ngày sinh nhật đấy
Những lời chúc ngọt ngào lấp láy
Mong cho anh hạnh phúc ở trên đời

Mong lực bút trẻ khoẻ tuổi đôi mươi
Mang hồn quê cùng hương hồn đồng đội
Khi một mình tự sự buồn con chữ hương khói
Ma lực ám người đau mãi không thôi
Khi tưng tửng lại nồng nàn đến thế
Khi tếu táo giễu cợt cũng nhẹ tênh lặng lẽ
Yêu cuộc đời da diết thế anh ơi…

Chẳng biết gửi gì cho anh, cứ rối bời
Tía Má đang đu xuồng theo con nước
Có một nhành ô môi bồng bềnh cùng trăng em vớt được
Là hoa đời những lam lũ, những ước mong
Cánh mịn màng phù sa miền châu thổ
Ươn ướt ngang trời con sóng vỗ
Cọng nhớ cọng đau một thời lửa đỏ
Em gửi theo gió
Thoang thoảng hương dịu nhẹ miền Tây này
Mừng anh sinh nhật hôm nay…

22/9/2016
Võ thị ánh Tuyết

No comments:

Post a Comment