Sunday, September 25, 2016

NHỚ NHÂN NGÀY TRỞ LẠI SÀI GÒN


Trời đã vào thu rồi Nhân ơi
Quê chúng mình Sen sắp tàn đầm lại vắng
Những cơn nắng mùa hè khoác áo vàng ngày xưa
Vội vàng vội vàng đi cùng dĩ vãng

Tôi đi lại những con đường
Đất sỏi liếm mòn gót đời lam lũ
Bờ đê cỏ vẫn xanh rờn
Mùa thu về trông hoa râm hơn

Tôi trở lại mái trường
Nhà lá tường vôi bở lở
Dấu vết đã qua yêu thương
In chân chúng mình tháng năm còn đó

Tháng năm cánh đồng mưa gió
Đời chúng mình nghèo yêu kiếp chăn trâu
Đời chúng mình nghèo yêu thương cho nhau
Đời chúng mình nghèo ước mơ nho nhỏ

Trời nào xanh như trời quê ta
Trời rộng hơn tầm tay với chúng ta
Anh đi súng nặng vai đêm lẻ
Tôi đi buồn vương gieo theo xa

Để lại có ngày tôi gặp anh
Kiếp lính lênh đênh tình sao buồn tênh
Ôm nhau nhớ khoảng đời nắng gió
Súng nổ tàn canh trời cao nguyên mông mênh

Khoác nắng mùa hè trời Sài Gòn mây trôi nhanh
Ước mơ trở về súng nổ lúc bình minh
Tôi òa khóc trên đường hoa phượng nở 
Gọi anh nức nở đô thành

Tôi gói cho Nhân tròn mộ
Tình yêu mơ ước cuộc đời
Hớ nhau gọi mùa nắng đỏ
Sài Gòn ơi Sài Gòn ơi

Trở về đi lại đường xưa
Bước chân dẫm lên mây mơ
Còn đây lạnh lùng hoa trắng
Tình xưa bàng hoàng trong thơ

1976



No comments:

Post a Comment