Thursday, December 22, 2016

"RỪNG ĐÓI" - MẶT SAU CỦA VẦNG HÀO QUANG CHIẾN THẮNG ( KHUẤT THU HỒNG )

"RỪNG ĐÓI" - MẶT SAU CỦA VẦNG HÀO QUANG CHIẾN THẮNG
Hôm nay được anh Nguyễn Trọng Luân, tác gỉả cuốn "Rừng đói" mời đến dự buổi giới thiệu cuốn tiểu thuyết này tại trụ sở Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 65 Nguyễn Du. Thú thật đây là lần đầu tiên được tham dự một buổi giới thiệu tác phẩm văn học nên mình rất hồi hộp. Anh Nguyễn Trọng Luân bảo mình phát biểu mấy câu, mình sợ quá chối luôn, bảo em không biết nói gì. Anh Luân ạ, em thấy toàn các nhà văn nổi tiếng như Bảo Ninh, Khuất Quang Thuỵ, rồi các nhà phê bình văn học "khủng" ... em càng sợ. Mọi người đều nhận xét rất hay về cuốn tiểu thuyết. Thích nhất là phần chia sẻ của các bạn đồng ngũ của tác giả như anh Hoan Khuất, anh Đinh Ngọc Sỹ, anh Nguyễn Văn Lệ. Nghe các anh kể lại những mẩu chuyện thời lính gian khổ mình không cầm được nước mắt. Các anh đã trở về với quê hương, gia đình, đã thành đạt, nhưng còn bao nhiêu bạn bè của các anh ra đi trong cái đói mòn mỏi, trong những cơn sốt rét ác tính hiểm ác, trong những làn đạn bom huỷ diệt ...

Nếu hôm nay mình có đủ can đảm để phát biểu mình sẽ nói với anh Nguyễn Trọng Luân rằng, mình đã đọc hết cuốn truyện ngay trong buổi tối nhận được nó. Dù tác giả gọi nó là tiểu thuyết nhưng mình sẽ gọi nó là tự truyện, thậm chí là hồi ký. Ví đó là câu chuyện hoàn toàn chân thực được kể lại bằng một phong cách vô cùng gần gũi, như ôn lại, như tâm sự, lại có lúc như tự sự. Mình không nghĩ có chi tiết nào được hư cấu. Có chăng chỉ là sắp xếp lại các sự kiện theo mạch kể mà thôi. Mình nghĩ có thể tác giả viết rất nhanh, vì những hồi ức ấy chắc hẳn đã trở đi trở lại với anh trong bao nhiêu năm qua - đó là một phần đời của anh, của đồng đội anh, phần đời đẹp nhất của một con người, nhưng lại là phần đời gian khổ nhất, phần đời luôn mấp mé giữa cái sống và cái chết.
Có một điều rất đặc biệt ở câu chuyện này. Chuyện kể về cái đói, cái đói se sắt, quặn thắt ruột gan, của những người lính đang tuổi thanh xuân. Có cả cái chết, cả sự thiếu thốn những điều kiện tối thiểu nhất của cuộc sống. Nhưng câu chuyện không hề bi thảm. Hay đúng hơn là cách kể chuyện của anh không hề bi luỵ. Kể cả đoạn anh Khoái ra đi giữa cơn sốt rét ác tính và cái đói đến kiệt sức, tim mình thắt lại, nhưng mình đã không khóc. Cách kể chuyện của anh quá gần gũi, quá giản dị và chân thực, như là đang ngồi cạnh thủ thỉ, làm cho mình dù thấy vô cùng xót xa nhưng không làm mình bị ám ảnh. Gấp cuốn sách lại, cảm giác biết ơn tràn ngập trong lòng. Cảm ơn anh đã cho những người ở hậu phương như em thời ấy, cho những thế hệ sau biết rằng chiến tranh không chỉ là máu lửa mà còn có cả đói. Rằng đằng sau vầng hào quang chiến thắng còn có những tháng ngày đói triền miên của hàng ngàn chiến sĩ. "Rừng đói" hơn cả một cuốn truyện, đó còn là pho lịch sử đau thương mà chân thực của đất nước này. Một ngày nào đó câu chuyện Rừng đói phải được đưa vào sách giáo khoa cho những thế hệ sau để chúng thấm thía và càng biết trân quý giá trị của hoà bình.
20/12/2016

No comments:

Post a Comment