Friday, January 4, 2019

NGÀY HỘI TRƯỜNG


Đêm ấy khuya lắm, một người bạn học của Linh nhờ Linh đưa chị gái mình về. Cuộc liên hoan đón bạn đồng môn ở Sài gòn ra dường như chưa muốn dừng lại. Đầu tháng 12 dương lịch Hà nội lạnh kiểu nhà giàu. Gió mơn man rơi như rắc hạt thơm lên áo lên tóc giai nhân. Chả bù, chỉ một tháng sau là rét co ro, mọi sự lãng mạn sẽ biến mất, chỉ còn lại nỗi rúm ró má hồng khiên cưỡng. 
Linh bảo với cậu bạn, chú không sợ anh lừa đảo chị chú à? 
Thằng em chú cười. Anh giờ vô hại rồi. Nó hạ giọng. Em biết mà anh ơi. Bốn mươi năm nay em vẫn nhớ chị em từng yêu ai quí ai đấy chứ.

***
Mạnh Linh và Như Kín đều từ chiến trường về Đại học KT. Ngày đi ngày về của họ hệt như nhau. Lúc đi âm thầm vì máy bay Mĩ đánh phá rát quá nên bí mật. Một sườn đồi và ngót chục cái ô tô Giải phóng với dăm anh bộ đôi đeo sà cột da Liên xô mặt khắc khổ chữ xấu như gà bới xác nhận sự ra đi hi sinh vì đất nước của hàng trăm sinh viên ưu tú trước các bậc nhà giáo đáng kính. 
Ngày về. TRời miền trung du cũng thum thủm gió mơn man. Không có băng rôn hay cờ đỏ. Lõm bõm những ba lô xanh xám và gương mặt sốt rét lò dò vào cổng trường. Chỉ đến khi họ gặp bạn bè cũ thì những thân thể sốt rét kia mới bừng lên ô a rồi cười rồi khóc rồi họ nhớ bao người bạn sinh viên không về. Thoáng chốc họ đã là con người khác lúc vừa mới bước vào cổng trường.

Thời ấy đói lắm . Vừa bước ra sau cuộc chiến ba mươi năm ai cũng thấy mình lâng lâng. Ai cũng coi sự khổ chả là nghĩa lí gì. Nhưng chỉ 1 năm sau đó thì ai cũng thấy mình đã lầm. Vinh quang không sống được cho cả họ hàng cha mẹ. Vinh quang cứ nhập nhòe khó hiểu ngay cả với những con người đầy người vinh quang. Mạnh Linh và Như Kín là hai A trưởng trinh sát cùng đơn vị chả ai hơn ai về chiến công. Mà chiến công thì cứ hay làm người khác thích thú trong chuyện phiếm. Thế là ở lớp cứ mang chuyện chiến công của hai chàng lính Sinh Viên này để làm mồi đỡ đói đêm khuya. Khốn nỗi chuyện các cô gái nào thân hai chàng trai này cũng được lũ bạn học xem xét một cách kĩ lưỡng . Cái trường ĐH này hiếm gái đến nỗi hàng tuần mong đến ngày thứ 7 để ngồi dòm từ ngoài cổng vào xem có những bóng tóc dài đi đến phòng ai? Đi mấy người? để còn giả vờ sang mượn cái ca đánh răng, mượn cái xô đi múc nước. 
Một buổi chiều thứ 7 . Mạnh Linh vừa đón cô bạn gái trường Y đến thăm thì mấy thằng phòng bên đã mò sang. 
- Anh Linh cho em mượn cái ca bộ đội em đi đánh răng
- Mày đánh răng buổi chiều hả ? Linh độp ngay
Chú sinh viên người Hà nội cười tươi. He he em ngủ từ sáng đến giờ mới dậy anh ạ. 
Bạn gái tên Hà Giang cười khinh khích. Anh và bạn anh ai cũng đáng yêu như nhau. Linh không vui nhưng cố vui. 
Bao giờ cũng vậy. Ban đầu cô bạn Hà Giang đến phòng Mạnh Linh và rồi ra về từ phòng Như Kín. Có lần, có cả ba người bên nhau cô ấy giải thích. Em và anh Như Kín hợp nhau hơn vì chúng em đều xuất thân từ vùng cao. Mạnh Lĩnh dấu nét mặt buồn mà cười gượng nhìn Như Kín cười rất tươi lóe cả răng vàng.

Hà Giang về rồi Mạnh Linh và Như Kín lững thững đi về lớp. Kín bảo :
- Mới có hơn một năm thôi mà trận đánh 9/12/74 như đã xa lắm. Tao nhớ cái thằng Xuân Hùng lắm mày a. Thế mà nghe đâu bây giờ nó đi học quân sự ở nước ngoài rồi lớ. Thằng ấy nghe đâu cũng học hết lớp 10 ở Gang Thép. Hôm ấy nó không nghe tao nó nướng hết c11 . Mẹ kiếp đéo biết nó làm chỉ huy kiểu gì?
- Thôi mày ơi. Việc của tao vứi mày éo phải chuyện úy tá. Là chuyện đồ án môn học và nợ nần thi cử. ….Như Kín bần thần , éo có tiền mà mua giấy vẽ đây này. 33 đồng lương Hạ sĩ chỉ đủ.. chỉ nhớ 8 bao thuốc thôi mày ạ. 
Trong đầu hai thằng lính không hề nghĩ có bóng hồng Hà Giang yêu mình hơn hay yêu bạn mình hơn.
Nghĩ lại hình như ngộ chứng tình yêu cách mạng nó ăn hằn vào mỗi chiến sĩ hay sao ấy. Nó cứ như ai đó dậy phải nên như thế. Mà cũng như không phải vậy . Mà tự dưng trong lòng người nó cứ đối xử một cách tự nhiên những điều tử tế với nhau. Có một thời đất nước mình nó như thế thì phải.

Như Kín học kém hơn Mạnh Linh. Được cái, Kín luôn được các bạn yêu quí. Mấy đứa em Hà nội xúm vào làm bài tập và đồ án giúp Kín. Kín cảm động nhưng chỉ cười. Mỗi làn cười cái răng vàng lại lóe lên. KÍn có người nhà gửi thuốc lá cuốn Cao bằng xuống bao giờ cũng chi cho bạn bè hết một lần. Rồi kì lĩnh lương 33 đồng Kín cũng cho cả tổ liên hoan một trận trà lá quán Thủy Mù ngoài đường số 3. 
Một bữa, ngồi dựa lưng gốc mít nhà Thủy mù Như Kín kể. Trận đánh mà Kín bị thương thập thềnh đến bây giờ là tháng 9.1974. Mùa mưa thối trời đất. Đột kích sai vị trí khiến tiểu đoàn thương vong phải cho quân rút lui. Kín bị thương cả khoeo chân và ở vai. Kín chạy lê lết một hồi rồi lăn vụi xuống bên bờ suối. Thằng Mạnh Linh sộc đến hai thằng cõng nhau lê kịp vào suối đá thì bom đánh nát đường. Mạnh Linh băng bó cho Như Kín rồi còn một miếng lương khô hai thằng giã ra pha nước suối uống cầm hơi. 
Từ đó trong lớp nhìn hai đàn anh cựu sinh viên trở về với con mắt khác. 
Cô bạn Hà Giang cũng nhìn hai anh chàng Mạnh Linh và Như Kín cũng bằng hai con mắt khác 
Chỉ có một người nhìn Mạnh Linh và Như Kín giống như nhau ấy là đứa em trai cô Hà Giang học cùng khoa với Linh và Kín. Thằng em ấy vô tư lém lỉnh đến nỗi 2 ông anh đến kì có thuốc lá nào cũng phần thằng em 1 bao Tam Thanh. Không bao giờ chú em phải hút Nhị Thanh. Em trai Hà Giang bảo , hai anh, anh nào cũng đáng là anh. Rồi nó cười tiếng cười thật vô tư trong như nước sông Nho Quế quê nó. 
Một kì thi vào dịp tháng tư. Nóng bức và lại hay mất điện khiến học trò đổ xô ra các cột điện công cộng mà học bài , vừa học vừa đập muỗi. Khuya hôm ấy , tàu thứ 7 Mạnh Linh ôn thi đưới bóng đèn điện sân ga thì tàu Hà nội lên. Linh cuốn cuốn sách rồi đứng ngó đoàn tàu lên. Khuya lắm, mọi người uể oải xuống tàu. Bỗng có tiếng goi , anh Linh ơi. Cái đầu phi dê ló ra ngoài cửa sổ ánh điện nhạt nhòa. Lĩnh vẫy vẫy rối lên. Lát sau Hà Giang đứng trước mặt Linh. Chả nói gì chỉ cười cười nhìn con tàu rời ga. Linh ớ lên, tàu chạy tàu chay kìa! . Cô gái cười tít mắt. Cho nó chạy chỉ cần anh đừng chạy. 
Tàu chạy rồi. Hà Giang hỏi : Anh đưa em về trường em chứ? Sáng mai em đã đi thực tập lâm sàng rồi. 
Có một đêm như thế. Mạnh Linh đi với Hà Giang dọc đường tàu 7 cây số từ ga này đến ga kia. Bập bõm, lúc lắc thấp thỏm. Hai người va vào nhau, nắm chặt lấy nhau , có lúc ôm nhau cho khỏi ngã. Lần đầu tiên Linh được ôm lấy Hà Giang, mùi da thịt và mồ hôi nhau gần đến thế. Cũng làn đầu tiên Linh nghe Hà Giang kể, rằng Hà Giang thích Như Kín và hợp với Kín hơn. TỪ lúc ấy con đường xa hút thêm và mùi hương Hà Giang quyến rũ thêm. Đôi lần bước hụt tà vẹt hai người ôm chầm nhau hồi lâu. Sương lạnh và mồ hôi nhâm nhấp. Hà Giang hổn hển và tự tin đến nỗi trong mắt cô có hai đốm lửa sáng lên nụ cười trước một chàng trai học khá nhưng ngờ nghệch.

Chuyện Mạnh Linh quay về đến trường đúng lúc thể dục buổi sáng của các chi đoàn khoa Điện chỉ có chú em trai Hà Giang biết. Có một bữa nó bảo, anh kém lắm. Rồi chìa tay hỏi xin thuốc lá Mạnh Linh.
Sau cái đêm đi dọc đường tàu mà mỗi lần muốn hôn Hà Giang lại bị Hà Giang đẩy ra và nói rằng, chả nhẽ anh lại hôn người yêu của bạn mình à? khiến Linh cụt hứng . Mạnh Linh nhìn Như Kín thấy ngượng ngùng. Chả biết Như Kín nghĩ gì mà mấy hôm nay hay rủ Mạnh Linh đi quán. Đi quán chỉ có 4 hào ấm chè và 8 điếu thuốc mà ngồi cả buổi tối. Hai thằng chỉ nói về những trận đánh ác liệt mới sảy ra 2 năm đây thôi và nhắc tên bao thằng bạn nằm lại ở Tây Nguyên , ở Cầu Bông Sài Gòn. Cà hai thằng gãi gãi vết thương nhâm nhẩm ngứa . Trời Bắc Thái lạnh kiểu lạnh nhà giàu cứ muốn con người phanh bớt áo mà ngồi gần nhau hơn. 
Như Kín nói với Mạnh Linh. Mày biết thằng Thủy ghi ta trường Y không? Ừ biết hả ? nó yêu cái Hà Giang đấy. Yêu tha thiết . Chúng nó hợp với nhau hơn. Tao chứng kiến rồi. Mày ạ!
Mạnh Linh im lặng. Việc gì của mình đâu mà tham gia. Như Kín hút thuốc và ngó Mạnh Linh kiểu như vô tư. Trong đêm lạnh Kín bỗng hát bài hát ngày trước ở chiến trường lúc sinh viên đi lính hay hát với nhau…róc rách nước luồn qua khóm trúc lá rơi…lá rơi….

Vài chục năm. Một hôm đọc báo thấy cái vụ Ốp 5 ốp 6 gì đó rầm rĩ bên tây. Mạnh Linh gọi điện hỏi chú em bà Hà Giang . Chú em xác nhận . Cũng qua chú em Hà Giang ông biết chồng Hà Giang là bác sĩ sốt rét đi công tác miền nam bị phun rô bắn chết năm 1984 ở Tây Nguyên. Ông Mạnh Linh thấy người bỗng như có khoảng trống trong lòng khiến ông hẫng hụt. Hà Giang mũm mĩm bồ cu chân nhện tốt nết mà vất vả đa đoan . Hà Giang thương người. yêu người và thật đáng yêu Ông nhớ ngày ông ra trường về quê nhận công tác Hà Giang ra ga Hà nội tiễn ông trong mùa đói kém khủng khiếp nhất . Khuya lắm tàu sắp chạy Bác sĩ Hà Giang bê lên tàu một túi mì sợi 10 kí bảo Mạnh Linh , anh mang về cho bố mẹ nấu canh với rau cần anh nhé.
Có nhẽ đáy là lần kỉ niệm 40 năm ra trường ông Mạnh Linh lại gặp bà Hà Giang từ trời Âu về. Hôm ấy chú em trai bà Hà Giang nhờ ông Mạnh Linh đưa chị mình về phố cổ. Tháng 12 Hà nội có mùi hoa sữa phía Thuyền Quang. Ông Mạnh Linh đưa bà Hà Giang về ngã năm NGô Thì Nhậm thì đứng lại . Lần này sau 40 năm bà Hà Giang cho ông Mạnh Linh hôn . Bà nghèn nghẹn rụi nước mắt vào mặt ông mà nói. Cuối tháng này em sẽ vào Lâm Đồng đưa hài cốt anh Thủy về . Anh đợi em lên thăm anh Như Kín nhé. Em biết anh Nhu Kín bị tai biến mà buồn quá. Trong bao nhiêu nỗi vui trưởng thành của bạn bè con cái thì vẫn có những góc khuất của thời trẻ trung chúng mình anh nhỉ . Những góc khuất quí gía yêu thương.
3/ 12 năm 2018

No comments:

Post a Comment