Sunday, April 7, 2019

Mùa ăn măng


Ở quê tôi mùa mưa phùn đầu xuân là mùa đi đào măng. Quê tôi gọi là đi ăn măng. Nhớn lên ra thiên hạ chả thấy ai nói thế . Cứ ngẫm mãi chắc chuyện đào măng quê mình để mưu sinh, để ăn cho no, nên chuyện đào măng để sống chứ không phải để vui, nên gọi là ‘ ăn măng” . Mà đúng là ăn măng thật. Tôi đi đào măng, ăn củ măng ngay ở trong rừng. Ăn cho đỡ đói, cho đỡ khát nước. Ăn cho có sức để mà đì hết gò này gò kia , chiều về gánh hai, ba chục cân măng đi 15 cây số về nhà. 
Ngày ấy làng tôi không có măng vì không có nhiều rừng vầu. Chúng tôi phải lên đất Yên Bái kiếm măng. Ai chưa biết Yên Bái , hay đúng hơn là biết thành phố Yên Bái ngày nay thì tôi nói luôn rằng THành phố Yên Bái là một khu rừng măng ngày xưa. Măng nứa , măng vầu , măng anh, măng chìa vôi , măng sặt , măng đắng , măng ngọt, măng nứa … kéo dai từ đầu xã Tân Thịnh cho đến xã Thịnh Hưng ( Yên Bình cũ) có đến 13 km toàn là rừng vầu. Măng ở vùng Nam cường, Cường Thịnh cũng nhiều . Cho tới những năm người ta phá đất làm sân bay Yên Bái mà măng vẫn miên man cả trong đồi cọ xen lẫn vầu lẫn nứa. 
Bây giờ tôi lạc hậu, chả biết tên phố tên phường ở TP Yên Bái. Nhưng mỗi lần tôi trở lại TP này đi đến đoạn nào thì tôi nhớ rừng măng ngày xưa ở chỗ ấy. Tôi nhớ chỗ Cầu Dài ngày xưa nhiều măng nứa. Tôi nhớ xóm Tân Thịnh xóm Thanh Hùng măng ngọt, Tôi nhớ xóm Lem Thanh Hùng miệt mài những là măng đắng . Triền rừng kéo dài đến PHú Thịnh đến Thịnh Hưng trong nhà máy Z1 xưa kia chao ơi là măng to như con lợn cắp nách ngày nay.
tôi nhớ mùa mưa phùn sau tết là mùa ăn măng. CHúng tôi chỉ mong tan học là về đi vào trong Thanh Hùng để đào măng rừng LEM. Tôi nhớ có một thời lũ con gái lớp tôi trọ học trong xóm dóc bên kia dốc Sồi Gai . Chúng nó bảo măng DÓC ngon hơn măng LEM. 
Anh em tôi thích măng Lem hơn . Rừng Lem ở phía bên kia dốc Sồi Gai . Bên ấy có hai chị em con Châu và thằng Hải trọ học ở đấy, chúng nó dẫn bọn tôi đi đào những ngọn măng mọc trong tổ mối to như bắp chân con gái dậy thì. Những ngọn măng vàng sẫm . Những ngọn măng nằm chìm trong lòng đất, tai nó chưa nhú lên không khí nên trắng ởn, đào lên nó hồng hào dưới nắng. Chúng tôi gọi là măng tai trắng. Hồi ấy tôi biết anh tôi rất thân với con Châu . Chị em nó ở tận trên Hưng Khánh về Yên Bái học cấp 3….
Chả hiểu sao , nhớ về mùa mưa xuân là nhớ về mùa măng. Nhớ về Yên Bái là nhớ măng đắng. Khỉ thế.! Hễ nhớ đến mùa măng là nhớ những đứa bạn cả giai cả gái đã xa tít tắp chả bao giờ gặp lại. Mà cứ nghĩ đến chúng nó là thấy nôn nao vui buồn nhớ cả những tiếng cười tiếng gọi nhau í ới rinh rích trong rừng vầu ẩm ướt ngày xưa. Nơi ấy chúng tôi yêu tuổi học trò và nhiều mơ ước. Chả biết có đứa nào nhớ tôi không? Tôi thì nhớ chúng nó lắm.

NTL 26/2/019

No comments:

Post a Comment