Wednesday, March 23, 2016

VIẾT Ở BỆNH VIỆN.


(Chả biết có nên gọi là thơ không?)

Quanh mình toàn là lính
Tuổi đều ngoài sáu mươi
Căn phòng toàn màu trắng
Nhìn nhau ông và tôi

Người ở dưới quê lên
Người ở ngay thành phố
Người quê con cháu theo
Người phố ngồi vò võ

Chuyện rì rầm to nhỏ
Cơn đau nguôi lúc nào
Là lúc ấy lại nhớ
Chuyện đạn bom rừng sâu

Người phố nhiều khách thăm
Ào ào rồi về mất
Cam chia nhau đều khắp
Mưa ngoài trời lâm thâm

Chỉ thương người dưới quê
Đi chăm nom bố ốm
Trải chiếu nằm bên thềm
Suốt cả ngày lo lắng

Một đời bon chen mãi
Rồi cũng vào viện nằm
Hóa ra toàn lính cũ
Cứ rì rầm hành quân
24/3/2016

No comments:

Post a Comment