Thursday, March 31, 2016

Mẹ tôi

Đêm mẹ đi mưa to lắm. Cơn mưa rào đầu mùa như trút nước. Khoảng nửa đêm, mối bay kín cả sân. Từ ngoài sân vườn chúng tràn vào nhà có tới hàng ngàn con. Thấy có điều rất lạ. Đúng lúc ấy mẹ đi. Hai con trai và hai cô con dâu đứng bế mẹ trên 8 cánh tay để mọi người bê cái giường của mẹ từ trong buồng ra giữa nhà rồi đặt mẹ nằm. Phải mất 30 phút mới lắp xong cái giường cho mẹ vì khung cửa nhỏ. Trời tạnh, mối cánh nằm chết kín nền nhà. Đứa em vội lấy chổi quét ra đến ki lô gam xác mối. 
Từ ấy cứ ngày giỗ mẹ là lại mưa. Mưa đêm rồi sáng ra lại tạnh ráo. Lại nhớ, trong những ngày nằm liệt trên giường chỉ sống bằng truyền dịch và cháo loãng. Môi mẹ khô mẹ bảo thích uống nước mưa. Nhưng những ngày ấy chưa mưa rào, vả lại không muốn cho mẹ uống nước lã sợ nhiễm trùng vết cắt dạ dầy bị ung thư. Một ngày tôi có việc về Hà Nội, đứa em gọi điện, Mẹ bảo anh mua chai nước Lavie lên cho mẹ uống. Tôi bảo, ở nhà cũng đầy ngoài quán sao không mua cho mẹ? Đứa em bảo, mẹ không uống đâu, mẹ bảo chỉ uống nước của anh thôi. Ấy vậy mà làm sao lúc lên lại quên không mua từ Hà Nội. Xe đến làng thì chợt nhớ. Nhảy vội xuống xe mua mấy chai về cho mẹ. Mẹ uống và bảo, nước con mua mẹ thấy ngon. Tôi ra đầu hè đứng khóc. 

Mẹ ơi, với cha mẹ, chúng con bao giờ cũng có nhiều lỗi lầm, bao giờ cũng muộn màng và bao giờ cũng được mẹ tha thứ.
1/4/2016

No comments:

Post a Comment