Friday, May 1, 2015

KÍ ỨC MIỀN TÂY


Ở cuối trời em làm sao thưa được với sông Hồng
Em mặc bà ba quấn khăn rằn hát cho mẹ nghe mười thương                                                                                      điệu lí
Giàn trầu cay ngước mùa dắt dâu đi xa mẹ
Về tới nhà chồng đâu chỉ có mười thương?

Câu vọng cổ buồn từ thủa người đi mở đất
Nước mắt xuống sề mằn mặn khúc ầu ...ơ
Thềm lục địa thấm mồ hôi sóng dan dan lá đước
Có miệt vườn ngan ngát tóc em tôi


Thương nhiều đến thế
Ơi nỗi lòng điệu lí
Chín đợi mười chờ khắc khảm tiếng chim quyên
Em đội tóc nắng trưa, qua cầu lắt lẻo
Cầu soi em nghiêng con cá cũng bồn chồn


Vun kí ức đốt lá vàng vườn mẹ
Áo thị thành sao khóc buổi về quê ?
Lãng đãng bùn níu chân con, em dùng dằng khói quê cay                                                                                      mắt trẻ
Qua cầu rồi ai bỗng gọi tên em


1/5/2015


No comments:

Post a Comment