Friday, May 1, 2015

Người Tiểu đoàn trưởng Đàm Vũ Hiệp


Hôm nay 22/12/ Liên miên những cuộc nhậu từ mấy ngày nay. Nhưng trong cuộc nhậu nào chúng tôi cũng nhắc về những bạn bè đã hi sinh. 
Trưa nay ngồi ở Vườn Treo Đội Cấn quanh mình toàn những sĩ quan cấp cao ai cũng nhắc tới Tiểu đoàn trưởng Đàm Vũ Hiệp của tôi. Tôi treo bài này để nhớ anh Hiệp nhớ những người đơn vị tôi không về .


Trưa 11/4/2014 Nghĩa trang Sa Thầy
Tôi với bạn tôi Khuất Duy Hoan đến bên ngôi mộ Đàm Vũ Hiệp. Tôi lặng người trước người tiểu đoàn trưởng của mình và biết rằng ngày mai là ngày giỗ lần thứ 42 của anh.
Về anh, trên LTN tôi đã từng viết, bởi anh là một Tiểu đoàn trưởng rất trẻ rất dũng cảm và hi sinh trên cao điểm 1015 ( đồi Charlie) ngày 12/4/1972.
Khi hi sinh anh Hiệp là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 8 Trung đoàn 64 trong trận diệt gọn tiểu đoàn dù 11 lữ dù 3 trong loạt trận mở đầu phá tan phòng tuyến tây sông Pô Ko trong Chiến dịch Tây nguyên mùa hè 72. Năm ấy anh 23 tuổi.
Nhập ngũ từ trường cấp ba Phúc Thọ Hà Tây tháng 3/1967. Một năm sau anh đã nổi tiếng trong chiến dịch Mậu Thân Quảng Trị. Năm 1971 Đàm Vũ Hiệp là một cán bộ đại đội suất sắc trong chiến dịch đường chín Nam Lào và được Đại tướng Võ Nguyên Giáp gọi lên hỏi chuyện khen ngợi. Anh Hiệp học giỏi và cũng rất tài văn thơ. Năm 1971 trong dịp Đại Tướng Võ nguyên Giáp vào Quảng bình thăm F320A anh viết bài thơ cái áo trấn thủ tặng Đại tướng và Đại tướng rất thích thú. Đại thắng trên đường 9 Sư đoàn được ra đứng chân ở Hà Tĩnh và tháng 12/ 71 lại hành quân vào Tây Nguyên.
Hiệp có một cô con gái mà chưa biết mặt. Là giọt máu duy nhất anh có được sau lần về phép tháng 9 năm 1971. Nay con gái và cả con rể anh cũng đã là thượng tá quân đội.Năm 2012 vợ chồng cô con gái đã vào Sa Thầy đưa hài cốt bố Hiệp về quê. Bạn thân của Hiệp là Khuất Quang Thụy cùng trường cấp 3, cùng nhập ngũ đã viết bài thơ thật là thiết tha cảm động Hôm nay xin chép lại bài thơ này :



Ngày đón bạn về



Rồi cũng có ngày anh trở lại quê ta
Sau hơn ba mươi năm xa nhà đi đánh giặc
Sông Hồng vẫn đỏ thắm phù sa 
Mái đê còn xanh rờn sắc cỏ
Tóc mẹ bạc phơ vì mỏi mòn thương nhớ
Đôi mắt người vợ trẻ năm xưa cũng đã rạn chân chim
Chan hòa nước mắt
Đứa con ngày anh đi chưa kịp nhìn thấy mặt 
Nay đã lớn khôn cứng cáp đón cha về



Làng cũ không còn lấm láp dưới chân đê
Thấp thỏm bao đêm lũ về nước xối
Cau đã thơm hương bao mùa trong làng mới
Tre đã đơm măng, ấm búi gọi chim về



Đồng đội xếp hàng đón Hiệp về quê
Chẳng thể ồn ào vô tư như thuở trước
Đứa thương tật đầy mình đứa phơ phơ tóc bạc
Hãy tha lỗi cho những thằng sống sót
Nào có dễ dàng cái cuộc mưu sinh



Ngoảnh lại nhìn dằng dặc cuộc trường chinh
Tiếng súng đã im rồi nhưng khổ đau chưa hết
Nước mắt khóc một thời li biệt 
Chưa một ngày thôi rơi



Trở về rồi hãy vui nhé Hiệp ơi
Dẫu có muộn vẫn là may mắn
Mẹ còn kịp tay gầy vun nắm đất
May tấm áo cuối cùng cho bạn, bạn ơi



Biết bạn nằm đây hồn vẫn ở cuối trời
Thương bao đứa còn lang thang trên rừng thẳm
Nhìn sắc trời phương nam mỗi hoàng hôn đỏ thẫm
Sao khỏi quặn lòng nhớ màu đất Tây nguyên



Đêm nay bạn sẽ ngủ yên 
Sóng sông Hồng hát bên thềm lời ru
Hỡi chàng thi sĩ lãng du
Tình sông nước nghĩa sông hồ trả xong
Thanh gươm gửi lại non sông
Về đây nghe hạt lúa đồng dâng hương
Câu thơ dang dở mái trường
Lại ngân nga với quê hương rộng dài
Công hầu khanh tướng mặc ai
Ta về mặc áo xứ Đoài ngàn năm



22/12/2014


No comments:

Post a Comment