Wednesday, May 13, 2015

XƯA CŨ


Chả còn ruộng sâu để tháng năm tì tõm
“ Gái Sơn Tây” mặc yếm cũng xưa rồi
Manh yếm thủng đâu còn ngăn được gió
Mà gió vẫn dừng ở gò ngực em tôi



Các bủ các bầm kiếm đâu thuốc nhuộm răng bền thế?
Nay đi tìm đồ ngoại tóc lổ loang
Chân váy sau trăm năm vẫn là cái “Mấn”
Khiến thời trang sành điệu biết quay về


Người Sơn Tây dựa lưng vào núi Tản
Lúa ruộng lầy bì bõm đổ mồ hôi
Thì đấy Thủy tinh và Sơn tinh vùng vẫy
Yếm rách ngày xưa nay đã lành rồi


Ta về lại triền đá ong thành cổ
Dưới gốc si già em cười trắng nắng trưa
Mây trắng thế xứ Đoài mây vẫn trắng
Giá có răng đen bền đến tận bây giờ?


Cửa sông Hát có ngàn ngàn mái tóc
Đen như mun và răng tăm tắp hạt na
Không chịu nhục với kẻ thù phương bắc
Kẻ nhòm thân con gái ngọc ngà
Dưới thẳm sâu mênh mông châu thổ
Những hài cốt người con gái răng đen
Không chịu để lũ bắc phương nhòm đến
Yếm rách người xưa để nước lớn khát thèm


Chả còn ruộng lầy nữa trưa hè tì tõm
Gái Sơn Tây câu chuyện cũ xưa rồi
Ôi ta muốn ngược về kí ức
Trưa xứ Đoài xanh lúa với mây trôi



*câu vè cũ “ con gái sơn tây yếm thủng tày dần/răng đen hạt nhót chân đi cù nèo…
ở quê tôi Dị bản trong đó có câu. “ nắng tháng 5 cô đi gặt ruộng sâu/ Hai cái vú tì tõm như hai con trâu sa lầy..”


No comments:

Post a Comment