Thursday, May 14, 2015

MƯA

Ai tung đại dương lên trời 
Làm mưa trên biển
Ta khỏa trần về quá khứ
Ta hồng hoang, như nhân loại cũng ấu thơ



Rần rật trời và sóng ,
Bến bờ hóa mông lung


Nỗi giận dữ nén dồn ra nước mắt
Những hạt nước chém ngang chém dọc
Chém vào cả những kí ức ngây ngô
Cái thứ chất keo để thời gian đúc con người thành đá chờ chồng
Cái thứ để thượng đế nhào nặn hư vô thành nhân loại
Mà sao rười rượi
Mưa


Ta tìm thích thú
Cùng lũ trẻ tắm mưa
Ta tìm ta mùa sấm chớp
Uẩn ức cứ hóa thành giọt mây xám
Thịnh nộ cũng hóa thành nước mát mà thôi
Người hét to, tiếng sấm ở trời ào ạt nước mắt tuôn
Mưa rào chóng tạnh
Người im thít, khổ đau rỉ ra âm thầm giọt chì không gian
Mưa Ngâu lê thê
Thượng đế bỏ quên ánh sáng khiến những cơn mưa mùa đông buốt dầm dề


Ta rút từ mớ hổ lốn trong kiến thức cọ sát đã đi qua
Có cơn mưa một thời ta cua ốc
Có cơn mưa một thời chiến hào ngang dọc
Ngang dọc những máu và bùn và mắt những người sắp hi sinh
Mưa mà vẫn khát - đồng đội tôi bảo thế !


Rồi một chiều mưa
Em chạy trốn ta trên bãi biển

Có một người đàn bà 
Ngồi ước mưa giống ngày xưa trên mặt vịnh
Từ hồng hoang đến bây giờ mưa cũng chỉ là nước mắt
Của trời đó thôi.


No comments:

Post a Comment