Mưa phùn và rét.
Con đường Phạm Hùng dọc TT Hội nghị Quốc Gia vẫn nườm nượp người xe. Tôi
rẽ vào cổng QKTĐ, ở đây đã đông người lắm toàn là lão bộ đội. Hội
trường hầu hết là áo lính và huân chương lấp lánh trên ngực. Người ngồi
ghi danh sách đến dự và thu tiền ủng hộ là một đại tá ngoài tám mươi
tuổi. Bác đại tá nhìn tôi hỏi mày cũng đi dự với 48 à ? Tôi bảo em có
việc ghi chép hôm nay . Bác Trần Nam cười , coi như mày là phóng viên đi
không phải đóng góp. Bác Nam là CCB trong tổ Nam Đồng với tôi nguyên là
cán bộ trung đoàn 48 hồi vào nam năm 1967. Bác Nam cười bảo tôi mày vào
đi đang hát đấy.
Trong hội trường chừng có ngót hai trăm người
đang say mê nghe lính già hát. Lính đến từ Hà Nam , từ Thanh Hóa , từ
hải Dương Hải phòng và rất nhiều lính Vĩnh Phú. Họ đang say sưa độc tấu ,
hò vè và vừa hát vừa khóc. Tôi ghé vào hàng ghế cuối, người quay lại
bắt tay tôi là Trịnh Xuân Lan . Lan đang nói chuyện với anh An bác sĩ .
Anh An quay sang tôi, bọn mày viết truyện về lính chiến đ. bao giờ nhắc
đến quân y bọn tao nhá, bao nhiêu thằng sống sót để được phong anh hùng
là đều qua tay may vá của bọn tao đấy nhá, bao thằng về đời đi khắp nơi
kể chuyện đì đòm cũng qua bọn tao tái tạo tân trang mặt mũi cho đấy nhá.
Rồi anh cười , mày đến tao tao cho xem những cái tao ghi chép những
điều chúng mày cứ đì đòm ngoài trận địa mà đ. biết đàng sau nó thương
tâm thế nào. Chiến tranh có một nửa non là đánh nhau thôi nhá, già nửa
đau thương chúng mày lại quên hoặc là đ. biết. Đó là cái đằng sau trận
địa, đó là cái hậu phương đau đớn chịu đựng đợi chờ…
Anh An đã bẩy
mươi lăm mà khỏe dã man, anh bóp tay mình đau điếng. Chợt nghĩ hôm xem
truyền hình trực tiếp về đánh thành cổ Quảng trị anh đưa ra cuốn sổ ghi
chép hơn một nghìn người vào hầm phẫu của anh bên bờ Thạch Hãn và các
anh là người rút cuối cùng ngày 14/9/72.
Cũng như các chương trình
mà các cuộc gặp mặt bạn chiến đấu khác, cũng công bố những việc nghĩa
tình đã làm, thông báo ai còn ai mất, ai khó khăn, tìm được bao nhiêu mộ
liệt sĩ rồi phát biểu chia sẻ nỗi niềm. Sau đó là mừng thọ. Tôi lắng
nghe đến đoạn đọc danh sách trao tặng kỉ niệm chương Trung đoàn Thăng
Long cho một số các liệt sĩ. Trong đầu tôi như có một tiếng nổ bùng lên.
NHững người có tên đều hi sinh ở Cửa Việt 1,2/5/1968. Đều sinh ở 1935-
1940 đều là cán bộ tiểu đoàn trưởng và các đại đội trưởng của D3 E 48 .
Tôi chợt nhớ đó là trận của D3/e48 và D6/e52 làm nên cái tên Thiên thần
Cửa Việt diệt gọn một tiểu đoàn Mĩ và đánh thiệt hại nặng hai tiểu đoàn
bắn cháy 9 xe tăng ở Đình Tổ , xóm Soi, Đại Độ . Sao muôn màng thế ? với
những con người anh hùng như vậy.
Tôi quay sang Trịnh Xuân Lan. Lan
lặng lẽ. Tóc Lan nay đã hói lên nhiều nhưng trông vẫn trẻ và cường
tráng. Anh Dật tác chiến sư đoàn nói, thằng này trong một năm nó lên đến
mười cấp. Lan cười, ai mà biết nó diễn ra như thế hả bác. Lan là D
trưởng D2 vào cuối năm 1978 rồi làm E trưởng 48 lúc 26 tuổi năm 1979.
Lên tham mưu phó QK2 . Chiến công của Lan trong những ngày đánh quân pon
pot ở K sư 320 ai mà chả nhớ. Cũng như cái tên Khuất Duy Hoan ở E64,
cái tên Trịnh xuân Lan gắn với truyền thống sư đoàn trong những ngày
cuối 78 đầu 79 trên mặt trận Tây nam.
Sau nhiều năm hôm nay tôi
gặp lại những người chỉ huy một thời ở chiến trường Tây nguyên. Họ vẫn
khỏe và lại ồn ào oang oang như một thời đánh giặc ngày xưa. Anh Lê
Quang Bình đầu hói lốc, bác Nguyễn Phú Vỵ , anh Lương văn Lai, anh
Nguyễn hữu Dật, anh Nguyễn Hữu Mão …những người đã lên tướng đã làm sư
đoàn trưởng sư đoàn phó các sư đoàn sau này trên các chiến trường .
Chả cứ gì sư đoàn tôi hay ở trung đoàn 48 . Mọi việc làm tri ân là để
tưởng nhớ nhau cho tròn đạo nghĩa còn thì muộn màng hết cả. Mọi sự truy
tặng nhắc nhở công ơn là để cho người còn sống mà thôi chứ người đã chết
đâu màng danh lợi. Không tìm và viết về họ là có lỗi, những chiến công
một thời nhắc lại thôi cũng đã thấy xót xa và thương nhớ người đã khuất.
Dẫu biết thế, dù muộn màng chúng ta cũng làm, cũng để nhắc nhở chính
chúng ta còn sống thì cố mà làm tốt đạo lí đời người. Người thường làm
việc ấy đã khó huống hồ đời lính, đời những người chỉ chịu hi sinh và
mất mát.
No comments:
Post a Comment