Tuesday, March 2, 2021

THƯ GỬI CHO EM TRAI TỪ HƠN BỐN MƯƠI NĂM TRƯỚC.

THƯ GỬI CHO EM TRAI TỪ HƠN BỐN MƯƠI NĂM TRƯỚC.
Vào năm 1979, lúc cả nước lao ra mặt trận đánh trả cuộc xâm lược biên giới của giặc Trung Quốc thì gia đình tôi cũng có hai em trai lên đường. Một em lên làm công an Hà Tuyên còn một em lên mở đường giao thông Yên Minh - Mèo Vạc.
Cũng giống như muôn vàn gia đình nông dân Việt Nam, nhà tôi 6 anh em trai, chỉ trừ 1 chú em bị bệnh thần kinh còn thì 5 anh em đều trải qua LLVT ND bảo vệ tổ quốc.
Những ngày ấy, những đứa con trai khổ 1 thì cha mẹ chúng tôi khổ 2. Hạnh phúc dân tộc này đến bây giờ có được không chỉ đo bằng
máu xương mà còn đong bằng nước mắt, cân nặng nỗi nhớ thương chồng chất của quê hương với người đi giữ nước. Những đo đếm ấy hỏi có khí cụ nào làm được?
Gần đây, một trong hai đứa em tôi lên Hà Tuyên ngày ấy là Tiến sĩ -Trưởng khoa QLHC - HỌC VIỆN CSND vừa về hưu, khi dọn dẹp tài liệu lại thấy lá thư của anh cả gửi từ năm 1979. Chú chụp gửi lại cho anh. Đọc lại, mới thấy thương em 1 thì thương cha mẹ 10.
Nhân lại cuối năm sương lạnh, treo lên phây búc cũng là một cách luu giữ lá thư này.
Dưới đây tôi chép lại lá thư .
GỬI EM Ở BIÊN GIỚI
Thân ái tặng Loan và Đài.
Mẹ gói cơm cho em lên đường
cơm nếp đồng nhà thơm thơm lá chuối
Chặng đường xa nắm cơm bóc vội
Thương thương áo mẹ mùi bùn
Biên giới chiều nay sương lạnh áo em
Ống cơm lam chia nhau tiểu đội
Ước gì có ống Dang biên giới
Chẻ lạt mạ cho mẹ cấy chiêm
Giữa mùa đông mẹ nhắc tới em
Như mẹ gọi tên anh những ngày đánh Mỹ
Tên những đứa con theo thời gian trăn trở
Theo tóc mẹ thay màu
Mẹ hái quả cam nhớ đứa đi xa
Mẹ đi chợ tấm quà cho đứa con ở lại
Cái nết mải chơi ...mẹ thường nhắc tới
Mỗi đêm nghe gió lạnh về.
Em khoác ba lô ra đi
Mẹ đứng bờ ao dặn với
" Cố mà bằng anh bằng em "
Vẫn là lời mẹ dặn anh ngày xưa
Cái khoảng thời gian đi và trở về
Rồi lại ra đi vẫn ở trong lòng mẹ
Những đêm biên cương nghe gà rừng day dả
Nhớ nhiều lòng mẹ không em?
11/79

No comments:

Post a Comment