Tuesday, September 3, 2019

BẠN TÔI NẰM Ở MỸ CHÁNH ( viết tiếp )

BẠN TÔI NẰM Ở MỸ CHÁNH
( viết tiếp chuyện bạn Thường )
Một hôm vào ngày 17/5/ 2013 gọi điện cho Nguyễn Khắc Nguyệt, biết bạn đang ở cầu Bến Đá gần tới sông Mỹ chánh. Trời nắng nóng quá Nguyệt ơi ! Hà nội những 40 độ, trong ấy thế nào ? Nguyệt bảo Quảng Trị vẫn cái nắng như 41 năm trước. Mình vụt nhớ về cái nắng Triệu Phong Hải Lăng trên trời, cái nóng lửa đạn và bom dưới đất, cái chói chang của cát bỏng mùa hè, lửa đạn tóe lên tan bùng những cánh hoa phượng tháng 5 dọc đường quân ta đẩy địch từ Dốc Miếu đến bờ sông Mỹ Chánh. Bốn mươi người lính xe tăng tuổi hai mươi nằm lại Hải Lăng mùa hè 72 trong một trận đối tăng ngột ngạt cuối đợt tấn công Giải phóng Quảng Trị.
Tôi nhớ đến bạn thân của tôi cũng hi sinh bên bờ Mỹ Chánh tháng 5 năm ấy. Ba ngày nữa đến ngày giỗ bạn tôi rồi - Nó hi sinh 20/5/1972
Nó nhập ngũ 6/9/71 từ Đại học Ngoại Ngữ Hà Nội. Những ngày hè 1971 năm ấy quê tôi vỡ đê sông Hồng. Làng tôi chìm trong nước đỏ mênh mông. 2 Tuần nghỉ ở nhà hai đứa chèo thuyền ve ve cả đêm. Sau lụt trăng thường rất sáng. Chúng tôi nằm ghếch trên thuyền mơ ước đủ thứ chuyện trên đời. Nói mãi những chuyện đâu đâu rồi quay về chuyện cả hai thằng đều vừa khám lính, cả hai đều đạt loại B1. Kệ cha nó mày ạ - Thường nói. Đằng nào chả đi. Đi trước rồi về học chứ lúc nào cũng nhấp nhổm học không yên. Rồi đột nhiên nó bảo. Thôi mày về đi tao chèo thuyền sang xóm bên rủ con bé “Mũm” đi chơi. Eo ơi ! mày rủ con bé mới 16 tuổi hả? Nó cười khanh khách. Thế mày nghĩ mình hơn nó nhiều tuổi lắm đấy à? 16 mà nó còn khôn hơn tao và mày 19 tuổi đấy. Rồi nó khỏa mái chèo đi, những mảnh vỡ của trăng tan lõm tõm theo tiếng nó cười …
Chiều hôm sau nó bơi thuyền vào nhà tôi. Nắng mằn mặn hắt ánh vàng trên tán lá cọ. Vào sân nó nói ngay. Tao đi rồi mày ạ. Tôi hỏi có giấy à? Ừ vừa báo về trưa nay. Hai đứa nhìn nhau chả nói thêm câu nào , nhìn vạt nắng ươm ươm trên lá cau vàng và những tán cọ hiêng hiêng gió. . Cả hai thằng đều bâng khuâng nghĩ đến lúc sẽ gửi sách bút lại trường để đi về nơi lửa khói. Đột nhiên nó bảo, tối qua tao bơi thuyền đưa con Mũm lên gò cọ đầm Cả. . Mày không biết đâu, trăng sáng đến nỗi tao đếm được cả lông tơ trên má nó. Đồ nói phét ! hai thằng cười quên phắt cái chuyện giấy báo nhập ngũ .
Hôm sau nó đi. Đường tàu hỏa vẫn chìm. Nó đi bằng thuyền nan xuống đến Ấm Thượng rồi từ đó khúc đi bộ, khúc đi nhờ xe ra quốc lộ 2 bắt xe ô tô về Hà nội. Nước lụt vẫn cứ mênh mang như cũ. Hàng đêm tôi vắng nó. Nghe tiếng sáo véo von của mấy thằng xóm Dậm lại nhớ những ngày đã qua lênh đênh trên đồng nước nổi với nó, lại nhớ cái chuyện nó và con bé Mũm gái làng trên gò cọ đêm trăng …

Thời ấy dân ĐH Ngoại Ngữ đều biết cái tên Nguyễn Tiến Thường khoa Nga vì nó học rất giỏi. Học Nga hay đi liền với Pháp nên nó cũng rất giỏi tiếng Pháp. Những ngày hè vừa rồi ngồi trên thuyền đêm trăng nó đọc Victor Hugo bằng tiếng pháp rồi giảng giải cho tôi nghe. Cái thứ âm thanh của tiếng Pháp sao mà quyến rũ thế. Nó bảo tôi, tiếng Pháp là tiếng của tình yêu. Tôi chịu chả hiểu gì. Nhìn nó, trong đêm mắt long lanh nhìn lên những ngôi sao sáng xanh sau mùa lũ thật mộng mơ. Bây giờ nó đi rồi, giọng đọc tiếng Pháp lang mang trên mặt nước nhà quê vẫn như đâu đây. Những người con trai quê tôi thật hiền mà giàu ước mơ. Dù quê nghèo đến mấy cũng vẫn có những đứa con tài hoa. Vẫn có những nỗi niềm chất chứa ở người quê, ngay cả khi họ về già thì những lão nông bà bủ đều ẩn chứa một ước ao cháy bỏng từ tuổi thiếu thời mà không thành hiện thực đó thôi. Đời người có phải ai cũng thành đạt cả đâu….
Vài ngày sau tôi cũng đi. Tôi lên trường mà không có nó cùng ra ga tàu hỏa như những mùa hè trước. Ga tàu như trạm trú chân chạy lụt, nham nhếch và buồn bã. Rồi vài tháng sau tôi cũng lại lên đường nhập ngũ. Làng tôi có bao nhiêu thằng vào được Đại Học thì bấy nhiêu thằng lên đường vào nam đánh nhau. Tôi chỉ nhận được một lá thư của nó cuối 1971 nói là sắp đi B. Lúc ấy trường tôi đang đi khắc phục lũ lụt ở ga Yên Viên. Nó viết trong thư, đi rồi mới nhớ quê mình đầy mít và quýt ngọt, nhớ gái quê mình thơm ngon mà mãnh liệt lắm mày ạ. Đọc thư nó tôi cảm giác nó vừa viết nó vừa cười. Thế rồi biệt tin nhau .

Tôi trở về làng sau bốn năm những là bom là đạn là phiêu bạt. Từ Tây Nguyên tiến tới Sài Gòn. Về đến đầu làng nhìn thấy tôi là người làng đã nói :
- Anh về rồi đấy à, may mắn quá. Chứ như cái nhà anh Thường thì chết ở Quảng Trị rồi anh ạ .
Mùa đông năm ấy tôi ra cánh đồng ngô đang trổ cờ nhìn sang xóm Dậm nhớ đêm vỡ đê trăng sáng như ngọc trên mặt nước và tiếng khỏa lõm tõm mái chèo của thằng Thường đi tìm cái Mũm. Bao năm qua chúng tôi và gia đình Thường kiếm tìm mà biết được nó nằm đâu. Mãi tới năm 2008 tình cờ đọc trên báo Quân Đội có thằng Thực cùng lớp nó viết cái tin bị thương cùng với Thường. Thế là tìm thằng Thực. Thì ra Thực là giáo viên ở trường tăng thiết giáp trên Vĩnh Yên. Tìm được rồi càng thất vọng ….

Ngày 19 /5/72 D9 E66 F304 của chúng nó qua sông Mỹ Chánh lập trận địa đánh chiến dịch tái chiếm Quảng Trị của Ngô Quang Chưởng. Sáng ấy 20/5 hầu hết số bộ đội lập trận địa bên nam sông Mỹ Chánh đều hi sinh vì một trận đánh rất nhiều thiết giáp cùng Thủy quân Lục chiến tấn công. Thường ơi , thương mày quá mày hi sinh vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 20 của mày, ngày 20/5/1972 Thường ơi.
*
* *

Mấy chục năm sau, bố Thường mất rồi mẹ nó vẫn canh cánh nỗi niềm đi tìm nó. Hè năm ngoái 2012 - em trai Thường là một Tiến sĩ ở Hà nội gọi tôi: em đưa mẹ vào sông Mỹ Chánh dịp 20/5 thắp hương cho anh Thường em. Anh đi được không ? Tôi buồn, em ơi anh đang huyết áp không đi được. Ở nhà vẫn nghe điện thoại chú em ấy gọi về. Anh ơi em và mẹ em ra chỗ cánh đồng anh Thường em đánh nhau và hi sinh. Mẹ em đang ngồi ở đây đang khóc anh Thường. Tôi bảo nắng quá em cẩn thận cho mẹ. Hôm ấy cũng là 20/5/ ngày sinh nhật cũng là ngày hi sinh của Thường . Cái ngày 20/5 của bốn mươi năm sau mẹ mới tìm về bên con
Tôi hình dung người mẹ già ngoài tám mươi ngồi trên bờ sông Mỹ Chánh nơi đấy có xương máu của con trai mình, nơi ấy có khúc ruột của bà tan vào đất, nơi ấy lúa và ngô Quảng Trị đang xanh còn con bà thì hóa thành đất nâu tan vào gió vào sông vào cây trái nơi này. Tôi ngồi nhà viết bài thơ tặng mẹ bạn mình mà nước mắt thì lã chã. Bài thơ ấy như sau:
Mẹ đón con về quê hương
Mẹ đi với các bạn con
Qua chang chang nắng qua cồn cát trưa
Hải Lăng có giống ngày xưa ?
Xanh xanh là lúa là ngô ngút đồng

Lưng còng lội ruộng lội sông 
Mẹ tìm về chỗ con nằm Thường ơi 
Thịt xương con ở đây rồi 
Mép sông mẹ lại đến ngồi bên con

À ơi con ngủ cho ngoan 
Cái cò mải cánh bay sang Phong Điền 
Mẹ ngồi che nắng cho con 
Đất nâu là thịt con còn đâu đây

À ơi con ngủ cho say 
Mẹ nâng nắm đất trên tay ra về 
Lưng còng xiêu dưới bờ tre 
À ơi mẹ bế con về quê hương .

22/5/2019 

No comments:

Post a Comment