Tuesday, September 3, 2019

Quán nửa khuya

Quán nửa khuya
( nhớ bạn tôi Đào Bá Văn – kĩ sư cơ điện Hạ Long)

Nửa thế kỉ trước chúng tôi hát nhạc vàng là phải dấu diếm. Thời ấy thanh niên hư hỏng mới hát thứ nhạc ấy. Nhưng càng tránh nó càng hút vào người. Mà quái lạ hình như nhạc vàng nó có hồn, nó hợp cảnh cho nỗi buồn chia li hay nhung nhớ yêu đương trai gái yêu quê hương cha mẹ. Mà những thứ nhung nhớ yêu thương chia li thì không hề có giai cấp, không phân biệt sang hèn . Là con người ai cũng có nỗi lòng như nhau .
Tháng 5 / 1972 chúng tôi đang vào kì thi hết năm 3 đại học thì Quảng Trị đánh lớn và giải phóng. Thế rồi cuộc chiến ở Quảng trị hừng hực vì địch phản công . Miền bắc lúc ấy như một cơn sốt lên đường chiến đấu. 200 sinh viên của hai khoa Cơ Khí và Điện khí hóa trường tôi nhận lệnh lên đường đi chiến đấu. Đêm ấy 28/5/1972 trăng sáng lắm. Những thằng trúng tuyển bộ đội lớp tôi ra quán ÔNG GIÀ trên đường QL3 gần lối ra ga Lưu Xá uống trà và hát thâu đêm. Khuya, trời từ nóng sang man mát rồi mát mẻ về gần sáng. Chúng tôi dựa lưng vào gốc mít , gốc khế hút thuốc lá và hát cho nhau nghe. Quái lạ chỉ những thằng đi lính hì hát , còn những thằng không phải đi thì ngồi nghe. Bạn tôi, Đào Bá Văn người Quảng Ninh hát hay lắm. Nó hát “ quán nửa khuya đèn mờ theo hương khói , trút tâm tư vào canh ngắn đêm dài…” Ngày ấy chúng tôi chỉ hát truyền tai nhau thôi. Mê lắm và thấy nó hợp với lòng mình đêm nay thế. Đến đoạn “ Dĩ vãng tìm đâu thấy như bóng mây chiều theo gió bay..” thì đứa nào cũng lau nước mắt và nhớ về nơi đồi sim mua có những lớp học lợp cỏ tranh và đào hầm tránh máy bay dưới màu cây cỏ úa…
Cả tiểu đoàn sinh viên của Đào Bá Văn đi vào Khu 5 còn tiểu đoàn tôi đi vào Tây Nguyên. Gần 4 năm sau. Giải phóng được 7 tháng thì sinh viên lính được trả về trường học tiếp. Một ngày tháng 11 /1975 tôi từ CỦ Chi ra đến Đà Nắng tôi lại gặp Đào Bá Văn. Đêm bên sông Hàn chúng tôi lại hát với nhau. Lại hát Quán nửa khuya ở một quán hàng Đà nẵng chỉ có điều hôm ấy đã thiếu đi mất nhiều đứa trong đêm hát bài này ở Thái Nguyên. Chúng tôi hát giọng sốt rét nà nước mắt tiếc nhớ những đứa bạn không còn đêm ấy. Hát trong nụ cười hi vọng rồi ngày mai mình lại trở về giảng đường cũ bên đường số 3 rất nhiều hoa sim . 
…quán nửa khuya bạn đời chia tay nhé… 
hát đến đấy ....Chúng tôi khóc bên bờ sông Hàn.

Một năm sau ngày bạn mất
5/2019

No comments:

Post a Comment