Tuesday, September 3, 2019

LUÂN - CCB K5ME

Đã vài năm nay không vào Blog của hội CCB Đại Học Cơ Điện. Hôm nay trở vào trang thấy cái truyện viết từ nảo nào . Bê về Fay búc nhìn vậy

(Truyện ngắn ngắn)
LUÂN - CCB K5ME
Nàng học ở Nga Xô. Về nước đúng hồi Xô Liên xụp đổ. Thủơ ấy nhà nàng nghèo, chỉ được cái thành phần gia đình tốt và nàng học giỏi nên được đi du học. Giữa hồi khốn khó, với cái bằng Ngữ Văn xin đâu ra việc. Trời còn thương. Nàng được làm chân văn phòng cho một trường tiểu học ở quê. Nàng âm thầm, chóng vánh, trọn vẹn vai công chức văn phòng. Người ta cũng gọi nàng là cô giáo dù nàng chỉ dậy trò xếp hàng áo váy mỗi dịp lễ tổng kết học kì hay thi thố văn thể của phòng Giáo Dục một vùng quê biển.
Bao nhiêu thăng trầm đi lên đi xuống của chỗ công trường dậy làm ...người này, nàng biết cả. Đi bên cạnh sự đột phá giáo dục và đột phá kinh tế ở tỉnh, nàng ngộ ra nhiều điều về thời thế. Chả giống như đám đàn ông chém gió khi nhậu. Nàng chả dám chửi ai, chả dám chửi chế độ nào. Mặc dù nàng biết nhiều chuyện thối nát lắm ở chính nơi bầu trời nàng đang hít thở. Nàng dậy trò hát những bài hát kháng chiến những bài hát về cây lúa củ khoai còn những bài hát Nàng yêu thích đã từng hát bên bờ sông Von Ga, hay những bài thơ của Puskin, On na Béc gôn …nàng chỉ hát chỉ lẩm nhẩm lúc một mình.
Nàng có người bạn vong niên là kĩ sư lại từng là lính thời chống Mĩ.
Người lính ấy cũng thích bài hát Nga và thích thơ Nga. Chỉ thế thôi là họ thân nhau. Người lính thích nàng để tóc búi, thích nàng hát trống cơm... Còn nàng thì thích những câu chuyện đánh trận khi xưa.
Nàng bảo:
- Em không muốn anh kể chuyện đánh chết bao nhiêu thằng giặc đối phương. Thích anh kể suy nghĩ của các anh trong từng trận đánh. Suy nghĩ lúc xông lên nổ súng.
Nàng già hơn cái vẻ mặt cô Tấm.

Có một mùa đông. Nàng hỏi người lính:
- Nếu ngày ấy bên ta thua trận thì sao nhỉ?
NGười lính bỗng ớ ra :
- ừ nhỉ , sao mình không nghĩ thế bao giờ nhỉ. Rồi anh lắp bắp:
- Thì …anh di tản sang Nga Xô.
Nàng nhìn anh tin cậy:
- Em cũng thế, em sẽ theo tàu di tản sang Nga. Thành phần nhà em cốt cán lắm chắc là phải đi thôi
Rồi họ trầm ngâm
Nàng:
- Biết đâu anh và em lại gặp nhau nơi xứ người.
Người kĩ sư thở dài :
- Anh và em ngồi bên bờ sông Von Ga và hát Đôi Bờ. Hát cả trong mùa đông lạnh giá. Đột nhiên nàng cất tiếng hát... chiều thanh vắng là đây âm thầm gió rì rào...
Bỗng nàng ngừng hát. Nàng nói như từ xa xăm :
- Trí tưởng tượng như con ngựa hoang, nó đang lồng lên đấy. Lạnh quá. Phải vào nhà thôi. Bật lò sưởi lên. Áo choàng anh còn đầy tuyết. Và anh nhận ra em cũng run lên… vì lạnh. Phải không anh?
Hai kẻ di tản run run.
Họ ngồi ở VIệt nam và họ đang nhớ Việt Nam.
5/7/2019 

No comments:

Post a Comment