Tuesday, September 3, 2019

Nhớ vặt


Hồi ấy máy bay Mỹ cứ vè vè cả ngày. Những năm 1966 – 1967 hiếm có ngày vắng tiếng gầm rú của phi cơ Hoa Kì trên trời Yên Bái. Thị xã bình yên bên dòng sông Thao bỗng chốc bị san bằng sau ngày 31/5 / 1966 . Trường Cấp 2, 3 thị xã chia làm 2 trường . Trường cấp 3A và cấp 3B .
Thế mà trường cấp 3A của tôi vẫn tập trung toàn trường hàng tuần thì thật là kì diệu. .Nói là kì diệu vì mỗi khối ở một thung lũng khác nhau, tập trung cả 3 khối học sinh phải ngồi trên một bãi cỏ dưới tán những cây dọc rất to và xen lẫn những bụi nứa . Chúng tôi ngồi trên cỏ may. Lúc ra về vào lớp học tay đứa nào cũng cấu cấu hoa cỏ bám mông mình dấm dứt ngứa
Tôi thích những cuộc tập trung toàn trường lắm. Tôi ngắm các anh chị lớp 10 không chán mắt. Ngày ấy các anh chị người thị xã học đã giỏi lại nghiêm túc. Là tỉnh vùng cao nên học sinh cũng hay lớn tuổi. Các anh chị cứ như những sinh viên ở đâu về chứ không phải học sinh trường tôi. Chả biết các bạn trong lớp tôi có còn nhớ không chứ tôi nhớ tên nhiều anh chị lớp 10 hồi ấy lắm. Có thể vì tôi thần tượng họ và có thể hồi ấy tôi chả có gì để nhớ ngoài chuyện học hành bài vở nên nhớ dai mà thôi. Nỗi nhớ vặt vãnh cứ lóe lên khi đã già. NHiều người cứ bảo tôi, nhớ làm gì mấy thứ ấy. Ôi, tôi thì nghĩ, người không có kí ức thì khô cằn lắm chứ chả vẻ vang nỗi gì . Có kí ức mà nhớ mà yêu cũng là một thứ hạnh phúc.
Tôi nhớ anh Nguyễn Xuân Định hát rất hay, nhớ anh Hà Gồm học giỏi vật lí, nhớ chị Vân yêu anh Thụ . Cả hai người cũng học giỏi . Nhớ anh Lương văn Bàn cao to con một ông cán bộ tỉnh. Nhớ cả chị Thanh Nga lớp 9 hát hay như văn công. Nhớ anh Dương Huy Đa khỏe mạnh mà sau này vào năm 1972 là một trung đội trưởng hi sinh ở thành cổ Quảng Trị . Nhớ một chị tên Thêm học giỏi đi Liên xô năm 1967. Nhớ những cuộc liên hoan văn nghệ của trường hay đến mê li , nó cứ in sâu trong trí nhớ non nớt của tôi , đứa học trò nhà quê đến già.
Nhưng có lẽ tôi nhớ nhiều và nể nhất lại là hai đứa bạn cùng khóa là Đinh Phúc Lương và Nguyễn Dĩnh. Một đứa ngâm thơ mê li còn một thằng thổi sao hay như trên đài.
CHả biết bây giờ thằng Đinh Phúc Lương có còn ngâm thơ hay không chứ Nguyễn Dĩnh tôi biết là nó bỏ thổi sáo từ hồi nó đi học Báo chí khóa 1 rồi. Dĩnh chuyển sang cầm máy ảnh và cầm súng đi hết chiến trường chống Mỹ , rồi sang chiến trường tây nam , rồi về làm cán bộ tuyên huấn ở Tổng cục Chính trị . .Nhớ Dĩnh là tôi nhớ tiếng sáo của nó thổi bài TIẾNG HÁT TRÊN ĐỈNH HOÀNG LIÊN. ..” Hoàng Liên cao vút dòng suối trong xanh chảy quanh ven rừng…” mê li.
Còn Đinh Phúc Lương thì từ năm 1969 đến giờ tôi không gặp nó nữa. CŨng như Nguyễn Dĩnh , Đinh Phúc Lương là đứa gây ấn tượng mạnh với các bạn. Nhất là với bạn gái. Giọng nó ấm trầm. Mà đàn ông có cái giọng ấy khiến đối phương si mê lắm. Lương đứng dưới cây dọc ở bãi tập trung mà ngâm thơ . Bài thơ VINH QUANG THAY THẾ HỆ HỒ CHÍ MINH . Trông nó không giống những anh nhà thơ ẻo lả chút nào . Nó hùng hồn , nó như một chàng trai hăm hở sắp ra trận. Cả ba khóa 8,9,10 im lặng nghe nó ngâm thơ . Lúc ấy chim chóc trong rừng cũng thôi hót , ve rừng cũng ngừng kêu. Bài thơ nó ngâm nhiều đến nỗi tôi thuộc đến bây giờ. Không biết nếu Lương ở đâu đó liệu có nhớ như tôi không? 50 năm nay không gặp lại. Chỉ biết Lương vào đại học Lâm Ngiệp rồi nhập ngũ vào binh chủng Tăng Thiết Giáp đi chiến trường rồi bặt tin.
Các bạn khóa 66- 69 thân mến . Bài thơ mà Đinh Phúc Lương hay ngâm cho chúng mình nghe tôi thuộc lòng. Tôi chép lên đây cho các bạn đọc lại nhé. Tôi đồ rằng nhiều bạn gái lớp chúng mình hồi đo cũng thích Đinh Phúc Lương và Nguyễn Dĩnh lắm đấy
Vinh quang thay thế hệ Hồ Chí Minh
… Tôi tập bước đi trong hàng ngũ lớn
Như con chim chắp cánh với đàn chim
Lá cờ Đoàn mọc giữa trái tim
Như giữa quê hương mặt trời mới mọc.
Mỗi bước đi nghe vô cùng náo nức
Giục giã con đường vươn tới trời xanh

Vinh quang thay thế hệ Hồ Chí Minh
Sông Ngân lớn tôi là ngôi sao nhỏ.
Cầu vĩ đại nối hai bờ chế độ
Tôi là viên đá mọn không tên
Tôi tự hào sung sướng tuổi thanh niên
Chiến đấu lớn dưới ngọn cờ của Đảng.
Tôi yêu bản hùng ca không tắt
Mà lời ca sang sảng những tên người
Bế Văn Đàn hiến trọn tuổi hai mươi
Thân trai trẻ vì nhân dân làm giá súng.
Phan Đình Giót như một hòn núi lớn
Ngực yêu đời đè bẹp lỗ châu mai
La Văn Cầu vì rất quý những bàn tay
Đã chặt đứt cánh tay mình xông tới.
Lý Tự Trọng đầu không hề chịu cúi
Lúc ra pháp trường còn đọc Nguyễn Du

Chị Sáu ơi! Bông hoa chị cài đầu
Còn thắm mãi giữa ngàn cây Côn Đảo.
Phạm Minh Đức quên mình cứu bão
Trần Văn Ơn không sợ lưỡi lê
Phạm Trung Phồn cải tiến say mê
Nguyễn Thế Nghĩa sống là sáng tạo
……………………..
……………
Ôi các chị các anh yêu mến!
Tuổi thanh xuân đẹp đẽ vô ngần
Dù bão táp ta không hề nghỉ cánh
Đảng tiếp cho ta trăm nguồn sức lực.
Nguồn nhiệt năng ta thắp trọn đời mình
Vinh quang thay thế hệ Hồ Chí Minh
Cánh chim lớn mang cờ của Đảng
Bay bay mãi đến chân trời Cộng Sản
Như cánh chim bằng cưỡi gió ước mơ.


….. tháng 5/2019

No comments:

Post a Comment