Tuesday, April 28, 2015

14/4/75 ở Lộc Tấn-Tôi được kết nạp vào Đảng


40 năm nay tôi chưa hề một một lần quay lại Lộc Tấn mặc dù cái tên này với tôi thân thương trân trọng. Sự mưu sinh ở đời nhiều khi lấn át cả những gì ta cần nhớ cần tìm cần trả ơn. Chỉ đến khi có khoảng lặng của một đời mới ân hận áy náy và day dứt. Lộc Tấn với tôi là như thế.

Sáng 14/4 /75 chúng tôi về tới Lộc Tấn. Cứ tưởng xe trinh sát mình đi trước hóa ra nhiều đơn vị cũng đã đến đây rồi. Dừng xe lúc 5 giờ sáng ở một cánh rừng Cao su ngút ngát xanh. Tháng tư rồi nên những cánh rừng mầm xanh bắt đầu lên, những cánh rừng miền đông đang xanh trở lại sau những tháng mùa khô ngẹt thở. Bao nhiêu là xe pháo, bao nhiêu là sắc lính. Tôi gặp cả người làng tôi trong đội hình xe tăng, tôi gặp thằng Hoàng Tuấn lớp tôi đưa quân bổ sung vào đầu năm và ở lại chiến đấu. Chúng tôi khoe nhau những lá thư, khoe nhau những bao thuốc có những cái tên kì lạ , khoe nhau cuốn sách nhặt ở dọc đường. Và cuối cùng bao giờ cũng là chuyện cũ ở quê. Sáng tháng tư ngồi trong cánh rừng bạt ngàn lính , chộn rộn xe , nhìn ai cũng thấy thân thương , tiếng ve trên vòm lá bùng lên như vui như reo như làm người bối rối thêm giữa một mùa chiến dịch. Cái chiến dịch mà ai cũng hi vọng.

Đang ngồi với bạn làng, đang thả hồn về làng quê nhà mình thì có người tìm đến gọi: Về nhanh lên, Chính trị viên goij đấy. Chia tay bạn chay về đơn vị. Tôi ngạc nhiên thấy các cán bộ ngồi chờ trên mấy thùng đạn. Hàng cây cao su được bẻ hết những cành khô thấp để thành một bãi quang loáng. Ở một thân cây cao su có một lá cờ bé như khổ giấy A4 ghim vào . Mọi người nhìn tôi , họ chỉ tôi đứng vào một vị trí mà 4 người đang đứng chờ, im lặng. Bốn đứa toàn là bạn quen , đều ở đại đội bộ binh của tôi cũ. Hóa ra tôi được gọi về kết nạp Đảng ở C bộ binh cũ trước khi tôi làm trinh sát.

Đến giờ tôi chả nhớ họ nói gì , tôi chỉ nhớ chúng tôi tuyên thệ trong lúc xe tăng xe ô tô gầm gừ và hàng đoàn lính gò lưng dưới lá ngụy trang đi qua. tôi chỉ nhớ sáng14/4 năm ấy nắng đẹp lắm, đông lắm, hàng vạn người lính chúng tôi đang đi về nút lửa đạn cuối cùng của một dân tộc bao nhiêu năm binh lửa. 
Lộc Tấn bây giờ ra sao? Tôi nghe thấy họ nói bây giờ đó là một thị trấn đẹp và giàu vì gần cửa khẩu. Tôi chỉ nhớ màu xanh rừng cao su, tôi chỉ nhớ đất rất đỏ, chỉ nhớ bạt ngàn người lính bên tôi hôm ấy. Tôi biết trong bạt ngàn nguời trai hôm ấy hôm nay nhiều người không về, nhiều người trở về không lành lặn và bây giờ cũng đã xa tôi. 
Tôi mới được chi bộ ở phường Ô Chợ Dừa thông báo tháng 5 tôi nhận huy hiệu 40 năm tuổi Đảng. Tôi lại nhớ về Lộc Tấn một sáng hành quân vào chiến dịch Hồ Chí Minh.

Ảnh của Luân Trọng Nguyễn.
14/4/2015

No comments:

Post a Comment