( chuyện không phải của lính mà rất liên quan đến lính )
Đáng nhẽ phải gọi là Thủy Tinh mới đúng . Chứ mù thì làm sao
được như Thủy . Nhưng khổ nỗi hai con
mắt không nhìn thấy thì người ta gọi là mù . Thực ra Thủy rất không mù mà nhìn
thấy cả đấy , nhìn sâu là đằng khác .
Chuyện này chỉ có sinh viên đại học Cơ Điện biết rõ . Nhất là K6
, mà trong K6 thì có vài thằng là khắc tinh với Thủy . Ở K6 và K5 không một sinh viên nào gọi là con Thủy ,
cũng không đứa nào gọi là chị Thủy , cô Thủy bao giờ . Chỉ duy nhất là Thủy Mù
mà thôi . Hồi ấy tiếng Anh kém chứ như bây giờ thì bọn K6 phải gọi Ms Thủy .
Chuyện khắc tinh với Thủy Mù thì mấy thằng hay đi quán tự
biết . Không cần ghi chép biên nhận gì hết nhưng đứa nào uống chịu mấy chén nước , hút chịu mấy điếu thuốc Tam Thanh , đứa nào
hút mấy điếu Sa Pa , Thủy nhớ không sai . Đưa tiền , Thủy cộng nhanh hơn người
trả tiền và không lấy thừa , sau khi đã
trừ nợ lần trước Thủy thối lại ngay . Mỗi bàn trà bé tin hin dựa lưng vào một
gốc mít , hay só bếp , đầu nhà , kê gạch
hay mẩu gỗ mà ngồi . Thủy rành mạch không lẫn . K5 ra đấy ư ? Thủy biết . Hỏi vừa
thi Cơ Lí Thuyết hả ? K6 ra đấy ư ? Hỏi vừa trả bài tập lớn Hình Họa chứ gì .
Thủy biết rõ thằng nào phạm qui , thằng nào bị thầy mắng , thằng nào nợ mấy môn
, đứa con gái nào khóc tu tu sau chợ T Ba nhất lúc vừa ra khỏi phòng thi .
Mỗi chiều
chủ nhật hàng tuần Thủy cười tươi như hoa . Hỏi thăm rối rít lũ sinh viên mới
từ ga Lưu Xá về . Hồ Nam
lên rồi đấy à ? Úy đâu ? Ối cả Thọ móm cũng lên, tưởng lặn ngày thứ hai …. Rồi
thoăn thoắt Thủy tính toán nợ nần tuần trước , tay nói miệng nói thu nợ cho kì
sạch và rồi tụi sinh viên lại triền miên những
khoản nợ gối đầu nơi quán chè nhà Thủy .
Chúng tôi
đi bộ đội. Những đêm trên Trường Sơn rỉ rả những câu chuyện nhớ về trường lớp
. Bao giờ cũng lại chuyện về Thủy mù . Về những kỉ niệm thời sinh viên đi quán sá
. Nằm trên võng bâng khuâng, ao ước giá mà lúc này có chén chè đặc nhà
Thủy mù và điếu thuốc cuộn dài như cây nứa tép vắt ngược lên cành cây mà hút
thì có mà … chả lo gì đạn bom giặc giã .
Tháng 12
/1976 . Lũ đi lính chúng tôi từ chiến trường về . Khỏi phải nói nỗi nhớ quán
Thủy mù của những thằng lính Cơ điện đi xa như bọn tôi . Mùa đông khô háo được
nhâm nhi chén chè thật đặc lâng lâng nhả khói thuốc , ôn cố tri tân thì còn gì
sướng bằng
Lại đèn sách , lại
đói , lại ra quán . Chỉ có điều bây giờ quán sá
xanh rờm rợp áo lính bạc màu .
Chúng tôi đến trước . Thủy vẫn hấp háy 2 con mắt đục lờ .
Dáng vẫn nhanh nhẹn như 4 năm chúng tôi đi xa . Bỗng có tiếng cười phớ lớ của
mấy thằng bá vai nhau từ ngoài cổng . Thủy
nghiêng đầu ngó ra , Phan điếc đấy hả ? Nghe như anh Phan về ? Chúng tôi sững sờ , Phan điếc Hải Phòng ( cùng D8 E 64 với tôi ) đi vào . Thủy nắm tay
Phan , khỏe không ? Cái ông của khỉ ,
vẫn còn bốn đồng hai từ trước khi đi đấy . Trời ơi ! Thủy nhớ đến thế kia ư ?
Phan cười như mếu , ừ ừ trả ngay, trả
ngay . Thủy cười phá lên như tiếng bóng đèn thủy tinh rơi vỡ . Nói thế thôi coi như đã trừ rồi trừ rồi , về
rồi , cố mà học đi . Thủy sờ lên tóc Phan , bạc cả tóc rồi kia à .
Rồi chúng
tôi ra trường . Ít khi đi lên Thái Nguyên
. Chả mấy người trở lại quán Thủy mù nơi ven đường quốc lộ số 3 đoạn gần
rẽ ra ga Lưu Xá nữa . Đã mấy chục năm Thủy chắc già lắm rồi , liệu
có còn bán hàng chè chén nữa không ? Hay bây giờ bán toàn chai trà xanh không
độ , 7 up , coca cola hoặc cà phê bia ôm
cũng nên . Với chúng tôi thì Thủy Mù
không có tuổi , Thủy mù luôn là cái tên mặc định vào những câu chuyện nhớ về
một thời đại học , về ngót hai ngàn ngày đèn sách trên xứ Thái .
Thủy không mù . Tôi và các bạn
tôi ở Đại Học Cơ Điện ngày xưa đều nghĩ thế .
No comments:
Post a Comment