Tôi đi bộ đội về thấy làng quê sau mấy năm hầu như không thay đổi. Chỉ duy thấy
ngỡ ngàng là gặp những đứa con gái phổng phao mười bẩy mười tám mà lúc mình ra
đi nó còn loe hoe tóc đuôi gà sém nắng.
Đi trên đường, các bà làm dưới ruộng gọi ơi ới. Mày về đấy hả cu? mày về đấy hả
cháu? rồi mày khỏe không con, có bị thương không? mình đi dọc cánh đồng mà trả
lời cứ oang oang như gọi đò.
Mới về nhà hôm trước, hôm sau phải đi chào họ hàng trong làng ngoài xã. Cái tin
anh Luân con ông Dụng trong B về cả làng ai cũng biết từ sáng tinh mơ. Mấy đứa
bạn gái chăn trâu cắt cỏ cùng thì cứ ơ ớ: thế đằng ấy không có quần áo bộ đội
à? chả là tôi về tới nhà là mặc ngay quần áo cũ của mình. Rõ dại, ngượng quá
nên đánh trống lảng bảo tớ bán hết rồi. Chúng nó cười phá lên. Có một cô không
cười bẽn lẽn quay đi. Con nhà ai thế nhỉ? mà mặt nó giống cái Thụ bạn mình xưa
quá. Hỏi một đứa, nó bảo đúng đấy nó em cái Thụ đấy.
Em tên gì? nó bảo em là Thanh. rồi cầm cái nón quạt phây phẩy. Hồi anh chơi với
chị thụ em em bé nhưng biết anh rồi, anh đi đại học chị Thụ hay viết thư cho
anh em toàn mang bỏ thùng thư hộ chị ấy. Lúc chị ấy mất anh cũng viết thư về em
cũng nhớ. Nó cúi mặt buồn rười rượi. Tôi chợt nhoi nhói buồn, nhớ năm 72 đang ở
đơn vị trên Thái Nguyên nghe tin Thụ mất vì chó dại cắn. Chúng tôi thân nhau từ
bé mày tao chí tớ cho tới lúc đi học đại học vẫn thế. Lũ bạn đi xa rồi còn cô em của
Thụ vẫn đứng lại dưới dặng râm bụt. Mùa đông, hoa râm bụt lưa thưa đỏ rừng rực.
Cái màu đỏ của hoa râm bụt tươi hơn hớn. Người sành hoa bảo loài hoa này không
thuộc loại hoa quân tử. Tôi chịu chả hiểu và cũng chả cần hiểu bởi từ bé con
đường làng tôi dăng dăng hoa này và dẫu đi xa tôi vẫn yêu vẫn nhớ. Thanh ngắt
một bông hoa đỏ cài lên nón rồi đội lên đầu: Thôi em đi làm đây rỗi anh xuống
chơi với bố bầm em. Cô chạy ào đi theo chúng bạn, cái nón trắng có bông hoa râm
bụt phấp phới.
Mấy ngày ở nhà trước khi trở về trường cũ tôi sửa lại hàng rào vườn nhà... Ở
quê tôi, người ta hay cắm cây ô rô hoặc râm bụt làm hàng rào. Cái giống cây rất
dễ sống và đan ken vào nhau xanh mươn mướt. Vừa cắm những cành cây phất cụt
ngọn xuống đất vừa nghĩ cái bông hoa trên nón cái Thanh. Đứng cạnh mình mà cô
ấy cài bông hoa lên nón mà cặp má thì cũng ửng lên. Gái quê mình hay thế nhỉ.
Rồi hàng rào râm bụt vườn nhà tôi ngun ngút xanh. Những kì nghỉ hè về quê nhìn
cả một hàng dài hoa phấp phối đỏ. Cái dặng rào thật thích mắt. Lá râm bụt thì
xang ngắt còn hoa thì đỏ chói. Thứ hoa rất nhiều mật nên đầy kiến và ong đậu
trong cái loa kèn đỏ rực ấy. Nhìn ra vườn, ngắm bông hoa đung đưa lại nhớ đến
cái cô Thanh ngày nào. Em gái tôi bảo nó lấy chồng tận Vĩnh Yên lâu rồi anh ạ.
Vài chục năm sau Tôi gặp Thanh ở Hà nội. Cô ấy đưa con xuống nhập trường đại
học Tài chính. Nói chuyện ngày xửa ngày xưa, chuyện chị Thụ, chuyện quê cũ với
nhau, tôi cứ thấy hiện ra bông hoa râm bụt khiêm nhường giản dị như gái quê. Nó
đỏ rực và má gái quê tôi rất hay ửng đỏ.
No comments:
Post a Comment