Sunday, April 12, 2015

Lần nổ súng cuối cùng



Chừng 3 giờ chiều 30/4/1975, tôi nhận được lệnh của tiểu đoàn: hiện nay có 2 cố vấn Mỹ đang ẩn náu trong đại sứ quán Nhật Bản. Tiểu đội trinh sát cho bám để phát hiện và có kế hoạch vây bắt ngay. Nhận lệnh, tôi bàn với Ngô Thịnh, không thể tự động mà vào Đại Sứ quán đâu, phải tìm cách trèo lên ngôi nhà nào đó nhòm vào thôi. 

Thực tình lúc này việc bắt tàn quân, tù binh chả có ý nghĩa gì với chúng tôi. Nhưng vẫn thi hành trịêt để. Tôi chọn ngôi nhà 162 Phan Đình Phùng đã di tản để trèo lên sân thượng. Cánh cổng sắt khóa im ỉm, chúng tôi phải dùng dây móc lên rồi trèo qua. Khi vào trong mới phá khóa cổng, khóa nhà. Tôi và Thịnh xách súng dò dẫm đi trong bóng tối lờ mờ vì vừa mất điện. Hóa ra không phải là mất điện mà vừa chui vào nhà thằng Ngô Thịnh đã nhìn thấy cầu dao điện, nó liền ngắt điện. Thịnh là SV năm 3 khoa điện mà lị. Tôi lom khom đi trước, Thịnh bám sát sau lưng. Trong đầu chợt nghĩ, bây giờ có thằng lính nào nấp trong nhà đòm cho một phát thì uổng, giải phóng rồi cố giữ gáo mà về. Nghĩ vậy nhưng vẫn lừ lừ tiến từng bước. Một bậc thang, nặng nề quá. Hai bậc thang, chân như ríu lại, còn phải lên đến tầng 5 nữa kia, sao mà im lặng thế?… và ba bậc thang… Đúng lúc này trong ánh sáng nhập nhoạng (chả biết do sợ sệt hay do ánh sáng lờ mờ) tôi nhoáng nhìn thấy một thằng lính gườm gườm lăm lăm súng chĩa về mình. Tôi nổ ngay. Đoàng đoàng. Tôi lộn ngửa ra phía sau chạy lao ra ngoài. Thằng Ngô Thịnh cũng ngã bổ chửng ra đằng sau rồi lao theo tôi. Ra cửa, mấy thằng lính cùng tiểu đội nhao vào hỏi: có địch hả! Tôi thở: không biết nhiều hay ít, có thằng chưa kịp bắn thì tao bắn rồi… Hồi lâu, chúng tôi nghĩ ra cách khác. Gọi người nhà bên cạnh ra hỏi. Một cô con gái còn trẻ nói: dạ thưa, bển là nhà luật sư Lê Tất Hào, ổng hiền không à. Con vẫn chơi với con gái ổng. Để con sang, con kêu dùm. May quá, thế là cô gái đi trước chúng tôi đi sau. Tôi nghĩ địch sẽ không nổ súng vì đã có cái bình phong này. Lại dò dẫm lom khom tay ngoắc vào cò súng. Lên được vài bậc thang, cô gái kêu lên: ôi trời, nhiều miểng quá, mấy ông coi chừng. Tôi nhìn xuống bậc cầu thang đầy những mảnh kính vỡ lộn xộn trắng ởn. Tấm gương phản chiếu nơi khúc quanh (chiếu nghỉ) cầu thang chỉ còn cái khung gỗ. Đến lúc ấy thì tôi hiểu ra. Không bước lên tiếp một bậc thang nào nữa, tôi quay xuống.... 

Hai phát đạn AK của tôi đã bắn vào tôi, chính là cái thằng lính trong tấm gương đã gườm gườm chĩa súng vào tôi trong chiều nhập nhoạng 30/4/1975. Và đấy cũng là lần tôi nổ súng cuối cùng trong cuộc đời cầm súng. 

No comments:

Post a Comment