Wednesday, April 22, 2015

Đánh mất mình

                       

              Lâu rồi , từ ngày tôi rời trường học chính trị . Mà nói cho đúng là từ ngày nghỉ làm nhà nước về hưu thì ít được nghe những câu chữ mang tính triết học kinh tế học , tỉ như vấn đề này , phạm trù kia.  Hay là cái cụm từ tư tưởng quan điểm , quán triệt thống nhất , căn bản chính thống , cách mạng đổi mới ...v.v xa vời vợi tự tám hoánh nào .
Ít phải bắt gặp những qui kết , nâng quan điểm hay chỉ mặt chỉ tay đồng chí này đồng chí nọ . Vai diễn cuộc đời chấm dứt nhẹ như không . Sớm vào tối ra với vợ , với con , xô xát với thời tiết hò hét quát tháo với cháu thế là quên mất những từ ngữ mình hay dùng ngày nào . Bây giờ nói năng nhẹ nhàng hiền lành như con hổ già bị bẻ hết nanh hết vuốt . ít khi đóng đủ giầy tất nên bước chân cũng nện gót nhẹ hơn , ít là lượt complet nên kém đĩnh đạc hơn . Mình thấy mình khác trước .
   Trước còn đi làm , đúng 7 giờ là ăn sáng cùng lái xe ở một quán phở ngay gần nhà . Quán phở có kèm theo hàng nước chè thật ngon . Xong bát phở là nhấc đsit ghé sang làm chén trà đặc rồi khoan thai đến công ty . Ngày này qua ngày khác , năm này qua năm khác khiến khách quen chào hỏi nhau tươi cười mà bao năm nay cũng chả biết tên nhau . Vợ chồng chủ hàng nước thân với mình vì hai nhẽ . Một là sáng nào cũng ăn và uống ở đó . Hai là anh chồng bây giờ chạy xe ôm cũng là lính cũ quân đoàn 3 . Ngồi với nhau mỗi sáng một tí thôi là chuyện quân đoàn , mà bao năm nay chả hết chuyện . Chiều thứ bẩy nào anh đồng đội xe ôm cũng đưa tôi đến 19c Ngọc hà . Lần nào trên đường đi hắn cũng khen giỏi thật , nể các bác quá bao năm nay vẫn thấy các bác nghĩa tình với nhau , tài thật , đúng là lính mãi mãi cũng chẳng có bạn đâu bằng lính . Tôi thì vừa nở mũi vừa ậm ừ phía sau , à à ừ lính mà , mình cứ mãi là lính thôi có mất làm sao được cái chất lính . 
Mấy hôm nay Hà nội nóng oi lạ thường . Sau trận mưa khiến phố phường thành sông thì lại vần vũ những giở nắng giở mưa . Mình đi ăn sáng lệt bệt dép lê và quần sooc . Lúc sáng vơ cái sơ mi đẹp mặc hồi còn đi làm khoác vội lên người . Có nhẽ hai năm nay mới mặc cái áo này .Tự nhiên thấy ngượng nghịu . 
Chú đồng đội xe ôm nhìn chô chố . Ôi lâu lắm mới thấy bác mặc cái áo đẹp ...mà mà em phê bình bác không là không ủi cái áo cho nó phẳng phiu . Bác xem em đây có cả mặt vợ em đây , đã mặc sơ mi là em bao giờ cũng là ủi thật đẹp . Mình ngó sang nó , áo nó phẳng phiu thật . Ngó vội rồi mình buông câu , ôi về hưu rồi mà kệ nó sao gọn thì thôi . Cô vợ ngồi bán hàng bỗng ngước lên long lanh nhìn vào mình .               
    - Thế về hưu rồi thì mình đánh mất mình hả bác ? 
Tôi giật đánh thót . 
     Xưa nay người đàn bà nạ dòng này khiêm nhường ngồi bán li nước chè cái kẹo cao su , cái thẻ sim , nhặt từng đồng bạc cắc có cãi nhau , có nói to một nhời bao giờ đâu ? thế mà cô ấy nói một lời lảnh lói .  Nghe giống như bài của cán bộ cấp cao răn dậy mà cũng không phải cán bộ nào cũng nói được  làm được như vậy . Tôi nói khẽ không muốn người xung quanh nghe thấy :
    -  Cô chú nói đúng , hoá ra từ ngày anh nghỉ hưu anh đã đánh mất mình rồi sao ? 
Người chồng âu yếm nhìn tôi : 
   -   Chưa đâu bác ạ . Bác vẫn là người lính đấy mà 

No comments:

Post a Comment