Định không viết gì hôm nay nhưng giở nhật kí cũ mèm nát nhòe nước mưa
thấy cái trang 1/4/75 và 2/4/75 cũng nhập nhòe trước mắt. Thế là kí ức
lại rộn rã lớp này đè lớp trước phăm phăm trở về. Bốn mươi năm tròn
không sai một giờ, lại cái sáng 1/4 với những luồng lửa đạn 12,7 li , DK
82 đập vào xe vào những tảng đá ven đường chân đèo Cả.
Tôi làm nhiệm vụ dịch nhật kí của mình vậy.
31/3/75
Đêm qua mình và Minh dẫn C5c8 vào chiếm lĩnh đánh chặn địch từ Tuy Hòa
chạy về. Bây giờ đang quan sát thấy rất nhiều xe đang chạy xuôi. Rét,
nhiều muỗi nghe mỏi lắm. Trong lòng thấy lo. Song không sao mình sẽ vượt
qua được gian khổ đấy.
Chiều tối qua bắt đầu nhận nhiệm vụ mình và
Minh dẫn C5 c8 ra bố trí đánh ở khe núi Giục Kinh. Lội ruộng, vượt đường
1đến nơi lúc 11 giờ đêm. Chiếm lĩnh xong12 giờ muỗi nhiều không thể tả
không ngủ được.
Sáng xe địch chạy rất đông lẫn cả xe dân. Nhưng sao
không thấy C6 nổ súng. Bắt liên lạc thì ra nó không xuống được núi. Tổ
chốt của địch đối dienj bắn sang nhiều, suốt một ngày trong trạng thái
ấm ức. Chiều tối 12,7 li hướng C7 nổ, chỗ mình cũng nổ địch phản lại
nhiều 1 đồng chí hi sinh. Đêm lại không ngủ được vì pháo bắn cả ngày
không cơm đến hai giờ sáng mới có
1/4/75
Sáng ra lại nhiều
xe chạy mình ngủ gật bỗng thấy súng nổ dữ dội. Địch bị chặn lại song
không xe nào cháy, chúng bỏ xe chạy bộ, tổ chức nhiều đợt vừa chạy vừa
bắn dữ dội. Ta đánh lại mạnh , địch phá ra đồng lúa chạy…. mình bắt được
thằng thiếu tá. Trưa rút xuống núi đánh cơ động vào thị xã. 2 thằng
mình và Minh lao xuống đường. Vượt qua cầu , tàn binh chạy thẳng vào
hướng mình rất đông. 2 đứa chặn bắt hết và chỉ cho nó qua cầu sắt vào
chỗ C5 đón sẵn. 1 giờ chiều tới làng Phú Khê, 3 giờ tới ga Thạch tuân
thì có lệnh trinh sát dẫn bộ binh quay lại bắt tù binh ở Mỹ Khê 2. Bố
trí bộ đội ngoài đồng lầy. 8 giờ tối có lệnh gọi 2 trinh sát bọn mình
về. Về trong làng đã 11 giờ đêm. Đêm nay lần đầu tiên trong đời quân
giải phóng mình ngủ ở một làng quê miền nam.……….
Cách đây 4
ngày, trưa 27/3/ 15 một chuyến đi may mắn đưa tôi trở lại Đèo Cả. Không
thể lội ngang đồng sang cầu Giục Kinh, chèo lên núi đá nơi trận địa cũ
đành đứng ở đường số 1 nhìn sang bồi hồi nhớ về cái đêm 31/3 và ngày
1/4/75. Nơi tôi đứng vẫn còn vết đạn bắn từ 12,7 phía núi Giục Kinh
sang. Tôi trở lại đứng bần thần trên khúc đường mà anh Liệu chính trị
viên đại đội 6 và Bế Thanh Bình b trưởng bạn tôi bị lính VNCH bắn chết
lôi xác ra giữa đường lấy lưỡi lê chọc nát. Hai anh ấy lao ra đường giải
thích cho đồng bào di tản đừng chạy nữa mà hãy quay về hoặc ở yên tại
chỗ đừng chạy theo lính. Bây giờ khúc đường lwor lói đang thi công lối
vào hầm đèo Cả.
Tôi lên xe quay trở về làng Hòa Xuân. Nơi ấy đêm
1/4/75 cái đêm đầu tiên tôi ngủ ở một làng quê miền nam và tôi đã viết
bài thơ CON ĐƯỜNG TỪ RỪNG RA BIỂN. Bài thơ cho tới bây giờ đọc lại vẫn
bồi hồi.
Con đường từ rừng ra biển
(Viết ngày đầu tiên giải phóng Tuy Hòa)
Chúng tôi gói ba lô như những chuyến đi xa xắp về quê
Thủ trưởng bảo chúng mình sẽ tràn ra tới biển
Người lính trung đoàn nhiều năm rồi mơ thấy đồng xanh cánh cò hiền dịu
Chỉ nghe lệnh hành quân dạ đã bồi hồi
Sắp thấy đồng lúa rồi chúng mày ơi
Sắp thấy biển. ôi! sao mà sướng quá
Chúng tôi cấu vai nhau nhại mấy thằng Thanh Hóa
..” Biển mô, Sầm sơn ở mô ?”
Chỉ vào ngọn Chư Pa chúng nó bảo tê tề
Biển ở sau ngọn núi pháo bắn đầy lên khói xám
Mấy thằng quê Cao Bằng thích lắm
-Không biết bơi xuống tắm được không Đại trưởng ơi
Đại đội trưởng người phố Khâm Thiên bẽn lẽn cười
Mình cũng chưa bao giờ gặp biển
Đại đôi ào ra cầu Cheo reo hai ngày đêm không kịp ăn kịp uống
Bao thằng nằm lại cuối mùa khô
Mười mấy ngày đánh địch dọc sông Ba
Sông ngầu đỏ và rừng thì xanh thế
Mấy đứa Cao Bằng trúng đạn xe tăng ở Củng Sơn nức nở
“…Bao giờ ra đến biển hở anh ?”
Đại đội trưởng hi sinh ở cửa Đà Rằng
Trước mặt biển đã xanh ngời ngợi
Trước mặt lúa tháng tư thơm thì con gái
Trời rất xanh và lúa cũng đang xanh
Chúng tôi hành quân từ những cánh rừng
Chân lấm đất ba zan mấy mùa sương nứt nẻ
Bạn bè đã nằm lại trên cánh rừng săng lẻ
Đội ngũ quây quần quanh suối mướt lồ ô
Biển ở kia , hạnh phúc đến bất ngờ
Biển dang cánh đại dương chúng tôi thì đứng khóc
Những thằng bạn quê Sầm Sơn Nghi Lộc
Nằm lại ngang đường mãi mãi chẳng tới nơi
Những gương mặt đang trai qua lửa khói tơi bời
Tới được biển lại quay về rừng xanh mà gọi
Chúng tôi đến đây điểm danh đồng đội
Sư đoàn tôi hồn xác gửi “ Đồng Bào “
Chúng tôi ngồi ở cửa sông hít ngọn gió ầm ào
Đại dương cuốn vào lòng những dòng máu đỏ
Chiến tranh vùi vào đại dương làm thành quá khứ
Còn chúng tôi quay về rừng gọi quá khứ chua cay
Bao nhiêu con đường cho những phận làm trai
Đời lính chúng tôi có một con đường thật thẳng
Con đường từ rừng ra biển
Mà đi biết mấy chục năm
Những dấu dép cao su những ngôi mộ âm thầm
Rồi một ngày cuối con đường gặp biển
Nơi kẻ thù chạy nhào bám theo tàu di tản
Nghĩ gì ư? Khi dừng lại nơi này
Người lính lại chìm vào bươn chải đắng cay
Bạn với biển vẫn ì ầm nổi sóng
Đại Dương nhớ về ngọn nguồn rừng thẳm
Máu người xưa ấm trên núi vẫn hòa về
Con đường chúng tôi đi từng không hẹn ngày về
Là con đường từ rừng ra tới biển
Là những suối những sông đẫm hương hồn đồng đội
Ta cuối chiều trước biển gọi Rừng ơi
1/4/1975 ở một làng TUY HÒA
-Trưa 1/4/2015- Bốn mươi năm sau.
Cầu Giục Kinh nơi chúng tôi chặn địch nhìn từ đường 1
No comments:
Post a Comment