D76
huấn luyện quân tới đầu tháng 12 thì đi dã ngoại 12 ngày. Đường dã
ngoại thì cũng na ná như các tiểu đoàn khác trong F 304B. Bắt đầu từ Phú
Bình, qua sang Tân Yên, qua đất Yên Thế - Bắc Giang, rồi trèo qua dẫy
núi ngăn cách giữa Bắc Giang và Võ Nhai rồi quay trở lại Trại Cau đánh
xe tăng là kết thúc.
Trước khi dã ngoại C2 có một lớp Học viên sĩ quan chính trị về thực
tập, họ cũng tham gia hành quân dã ngoại luôn. Đây là những cán bộ đại
đội tiểu đoàn tương lai và tất cả đã qua chiến đấu ở chiến trường. Tuy
vậy họ cũng trẻ, chỉ xấp xỉ 24, 25 tuổi mà thôi. Ở B3 có 6 người, trong
đó có hai anh tên là Trường Đoàn và Hải Đoan hát rất hay và chơi đàn ghi
ta tuyệt vời. Ba hôm dừng lại ở Trại Cau, đại đội tổ chức một đêm văn
nghệ. Tôi nhớ đêm ấy B52 đánh vào Hà Nội. Không đèn đuốc, giữa một đám
ruộng trong mùa đông mà chương trình văn nghệ thật tuyệt. Anh Trường
Đoàn và Hải Đoan hát hay thế. Sau ngày Nguyễn Trường Đoàn trở thành nhạc
sĩ quân đội. Sau đêm ấy anh Đoan tặng mình cuốn Tạp chí Văn nghệ Quân
đội có in bài hát “Trên đỉnh trường sơn ta hát” ở mặt bìa sau số tạp chí
tháng 10/1972. Và tôi tập bài hát ấy ngay sau khi dã ngoại về.
Hai tuần sau lên đường đi B.
...Sáng mùng một tết năm đó, tiểu đoàn hành quân rất sớm đi từ T5 tới
T6, vì phải leo một cái dốc cao 2 tiếng đồng hồ. Chắc các bạn còn nhớ
lên đến T5 là bắt đầu trời nắng, nên sáng ấy nắng chan hoà trên đỉnh
núi. Leo lên đỉnh núi nhìn quay lại đoàn quân bám nhau lên dốc đá. Tiểu
đoàn này nối tiểu đoàn khác. Không ai xui cả thế mà bỗng dưng đứng trên
đỉnh núi tôi cất lời hát “Trên đỉnh Trường Sơn ta hát bài ca ...” .
Trong cuộc đời mình chưa bao giờ tôi hát một bài hát nào được như hôm
ấy. Tôi không thấy mệt nữa, mồ hôi tràn cả vào miệng, tiếng hát vang
thật xa, đập vào vách núi. Hàng ngàn người lính các đơn vị cùng đi hôm
ấy như được tiếp thêm sức lực. Tôi còn nhớ một cán bộ già lên đỉnh dốc
vồ lấy tôi: cám ơn đồng chí. Hát đi rồi hát lại. Anh em trong đại đội
ngồi nghỉ lại cùng hát. Mạnh Tiêu K4, Thịnh k6, Khang K4 ... hoà theo.
Nắng trên đỉnh Trường Sơn vàng ươm lên mũ chúng tôi. Nhìn xuống một biển
mây trắng xoá như đại dương.
Ba mươi chín năm qua, kỉ niệm về một lần hát bài hát “Trên đỉnh Trường
Sơn ta hát” còn rưng rưng trong tôi. Đời người mấy lần có được. Tôi kể
lại chuyện này với các bạn và chắc các bạn cũng vẫn nhớ.
No comments:
Post a Comment