Tháng
mười một ông Kha về quê . Con đường đê dọc sông Thao đổ nhựa bé tin hin, chỉ hai
cái xe bốn chỗ tránh nhau chầm chậm chứ cái xe PARADO bẩy chỗ của ông lại bất
tiện, cứ dừng hẳn cho xe ngược chiều bò qua rồi mới lại đi tiếp . Ông buông giọng
:
- Ức chế quá
.
Cậu lái xe cười cười :
-
Quê thủ trưởng mà thủ trưởng ức chế thì tụi em ức
chế gấp mấy lần .
Chiều xắp tắt về đến làng .
Ông Kha hạ kính xuống nhìn đồng mới gặt
lôm nhôm gốc rạ . Cánh đồng bàng bạc ,
cánh đồng lại đã thấy những đàn cò lội lom khom , chúng lội theo nhau tít vào
chân đồi cọ xóm Nghè . Dọc ven đê, xóm
bãi khói lay lả trên mái nhà và những vườn giong riềng lốm đốm búp đỏ như lửa
đèn dầu . Mùi khói thơm át cả mùi xe ô
tô . Sướng thật , ít khi được ngửi cái mùi rất quê này . Cậu lái xe duỗi lưng
khoan khoái . Bỗng xe khựng lại . Ông Kha nhao người về phía trước . Một cái xe
kéo đầy củi đang loay hoay sang đường . Cái xe chở củi rều vớt ngoài sông . Nó
cứ nhấp nhoáy không nhích lên được . Ông Kha bấm kính lên bảo lái xe .
-
Cậu xuống xem sao .
Có hai người đàn bà, một già một
trẻ kéo một cái xe đầy củi ướt . Người kéo thì già, người đẩy thì trẻ hơn . Ra
là một bánh của nó vấp phải mố xi măng chôn ở mép đường . Cậu lái xe ghé vào
tay bắt miệng è è vần cái bánh xe thật lực . Cái bánh xe chèo qua đánh sật khiến
tay lái của người đàn bà loạng choạng . Bà lau mồ hôi nhìn cái xe ô tô bóng
nhoáng rin rỉn qua . Hai người đàn bà đẩy
xe củi vào xóm . Ông Kha hỏi sao thế ? Cậu lái xe thở phào . Vấp cái cọc tiêu
cáp quang thủ trưởng ạ . Xe củi vớt sông nặng lắm .
-
Công ty nào làm trên này nhỉ ? Rồi ông chợt nghĩ
cái dự án mà tổng công ty ông đang phủ sóng tới vùng sâu vùng xa theo báo cáo
là rất hiệu quả cả về dân sinh và quốc phòng
Ờ ờ hóa ra tận quê ông khỉ ho
cò gáy mà đã có cáp quang kéo về rồi, họ hàng con cháu của ông sẽ nhoay nhoáy
tiếp cận những văn hóa mới của thiên hạ và những công nghệ mới châu Âu . Lâu rồi
ông ít nghĩ tới quê . Ở Tổng công ty ông, ngoại trừ cậu lái xe ra thì chả ai biết
ông quê vùng nào . Ông nói giọng Hà nội , ông học ở Tây về , ông ăn uống từ tốn,
không tụ tập ba vạ . Đi đứng khoan thai,
kiệm lời và né đòn theo kiểu gió chiều nào che chiều ấy . Vợ ông người
Thủ đô mặc đẹp như ca sĩ , con cái ông toàn du học bên trời Tây . Mẫu người như
Kha là mẫu thăng tiến .
Xe chạy qua cổng trường cũ ông học ngày xưa
trên bãi sông . Bây giờ ở đó không còn trường học mà là một tượng đài liệt sĩ .
Ông đã bao lần nhìn cái tượng đài như ngọn bút tháp ba cạnh mốc meo có cái biểu tượng đốm lửa và mấy dòng
chữ Tổ quốc ghi công đâu cũng giống đâu. Ông Kha thi thoảng mới thấy xúc động
vì những cái tượng đài như thế . Nói thi thoảng vì từ khi ông làm trưởng phòng
rồi bí thư Thanh Niên, dẫn đoàn của cơ quan đi thăm nghĩa trang Trường Sơn nhiều
lần nên ông quen rồi . Hương khói thì nghi ngút, người đi thì váy áo phấn son
nói cười . Từ Hà Nội vào đến miền Nam mục đích là đi Xuyên Việt cơ mà, chứ có
đoàn nào mang tên đi xuyên Nghĩa Trang đâu . Chỉ đến lúc nghe tiếng nhạc hồn tử
sĩ và tiếng khóc của các cụ già gần đất xa trời đi tìm con, ông mới thấy xúc động
. Có thế chứ , thế mới là Nghĩa Trang . Ông Kha đã có lần nói thao thao bất tuyệt
với cán bộ công nhân viên Tổng Công Ty ông về bài hát Đàn Sếu bay của nước Nga. Ông
không biết về cuộc chiến chống Mỹ khốc liệt đến chừng nào vì hồi đó ông ở bên
Châu Âu , nhưng ông thuộc bài hát Đàn Sếu bay và vô cùng khâm phục lòng quả cảm của người lính trong phim Người
thứ bốn mốt . Ông lên làm diễn giả mà chị em ở dưới khóc hu hu . Nhưng còn Nghĩa
trang Trường Sơn hay nghĩa trang nào với ông cũng là nghĩa trang thôi và cũng
mù mờ . Ôi chao! bạt ngàn nghĩa trang, nghĩa trang quá là ma trận . Ông thuộc
mấy bài hát Nga , bài hát Ý chứ mấy bài chống Mỹ ông không thuộc mấy . Nhưng
ông lõm bõm biết đủ một số tên bài hát nhạc đỏ để trong cuộc liên hoan nào đó
ông giới thiệu kiểu bỏ bom cho các giám đốc cấp dưới lên hát . Các đồng chí phải biết một thời đất nước
chúng ta hào hùng chiến đấu như thế nào chứ?
Cái món đòn này khiến cả Tổng công ty tin rằng ông am hiểu lắm về đất nước
thời gian lao . Có lần liên hoan ngày thành lập Tổng công ty, chị em vòi ông hát . Ông
hát được mấy bài toàn nhạc Tây , khỉ thế
chứ ! Nhưng ông nói nhẹ nhàng bằng một thứ âm vực tình tứ với chị em rằng khi
ngồi trong môi trường xinh tươi lãng mạn thế này ta chỉ nên hát tình ca . Các
cô các chị nghe mà cảm động , cảm động đến mù mờ , điều mù mờ này thì ông rất
khéo chỉ có vợ ông là biết được .
Bây giờ ngôi trường ông học ngày xưa
nằm trên quả đồi cọ quay nhìn ra sông . Từ xa những người bên kia sông xuống đò
đã nhìn thấy lá cờ đỏ trên đồi và lũ trẻ nô đùa chạy nhảy như đàn ong mùa hoa nhãn. Ông Kha ngoái nhìn cái xe củi rẽ vào xóm Bến Đò . Chiều ở quê ông màu nâu, cái màu buổi
chiều miền quê mà một thời du học ông nhớ đến cháy lòng .
***
Kha học cấp hai ngoài bãi . Độ ấy trường chỉ
có 6 lớp, mỗi khối hai lớp nên cả trường biết nhau hết . Đứa nào cũng đi chân đất
đến trường . Mùa rét thì tay cầm cái nòm tết bằng rơm, đặt cục than củi vào đấy
cho nó cháy âm ỉ . Cả lũ xóm Nghè đi ra xóm bãi làm thành một hàng dài những đụn
khói như khói tàu hỏa trên đồng . Cay sè mắt áo quần đứa nào cũng ai ai khói .
Tóc tai bết như nhựa bởi khói rơm . Ở lớp trên Kha có cái Đồng xóm bãi con ông
lái đò . Con Đồng hơn Kha những hai tuổi, nó rắn như con cá chuối đầm Hà . Mắt
tròn xoe lúc nào cũng nhìn bọn xóm Nghè khiêu khích . Có lần nó bảo tụi xóm
Nghè mà lôi thôi chúng tao lôi ra sông
tao nhụt cho no nước . Ở xóm bãi
trồng toàn mía và rau . Xóm Nghè trồng toàn sắn và khoai sọ . Dù có hợp tác xã phân phối
thì dân xóm Nghè vẫn thèm mía, thèm rau và xóm bãi vẫn thèm khoai, thèm sắn . Chả
biết ai làm ra câu vè đến bây giờ Kha vẫn nhớ .
Sắn xóm Nghè đè rau
xóm bãi . Rõ là ngày ấy chủ trương lương thực mãnh liệt thật
Thường thì đi chăn trâu xóm
bãi phải mang trâu vào đồi . Nhưng cũng có hôm bọn xóm Nghè lùa trâu ra thả dọc
ven đê để ăn mầm mía bãi sông . Cỏ bờ để chỉ để ngồi cho êm đít chứ trâu bò gặm
làm sao được cơ chứ . Chúng nó xin ngọn mía rồi buộc trâu lại cho ăn ngọn mía
và đi chơi . Tháng ấy là tháng 11 rồi .
Mấy hôm nay nước sông ói lên đỏ ngầu ngầu . Họ bảo là đổ cây nước sông Đầm Thi
. À thì ra cái suối to Đầm Thi lũ nên nước đổ vào sông Thao . Lũ trái mùa bao
giờ cũng nhiều củi, nhiều gỗ trôi về . Dân xóm bãi vớt đun hết năm chưa vơi chuồng
củi . Củi vớt sông hình thù kì quái . Nó nhẵn hín cứng như sừng , nó cong queo
như sừng nai sừng bò . Có người vớt được cả cỗ ván hậu sự khắc chữ nho ghê chết
, có người vớt được cả cái cầu ao , cầu bắc qua suối vẫn còn những vết nhẵn bước
người đi . Những mùa lũ bắt đầu từ lũ suối
. Nước moi móc tất cả những thứ ven bờ suối moi lên . Suối lũ cũng lại đem thứ
của nả moi ở chỗ này đắp vào chỗ khác . Nước dâng lên rất nhanh , chỉ sau một
hai tiếng là nước suối lên cao hàng mét và nó xuống cũng rất nhanh . Nhoáng cái
cả bãi ngô đi sạch . Những bè nứa bè gỗ tự động mà ra sông không có lái , cứ thế
nó ngụp lặn trong lũ trôi về xuôi để gặp
những người vớt củi thiện nghệ ở quê tôi .
Kha chạy dọc bờ sông nhìn những
bè củi bè nứa trôi lềnh nghềnh trên sông . Những con thuyền nan bé lĩn kĩn táp
vào bờ để hất vội những sản phẩm vớt được rồi lại ra sông . Nước đỏ ngầu bèo bọt
cũng ngầu những rong rêu . Trông cứ như là thủy trận . Kha nhìn đến chóng mặt
những gỗ củi vùn vụt trôi qua . Bỗng một
cái thuyền nan xoay đầu như chong chóng áp vào bè nứa một bóng con gái gò lưng
chém cái bè nứa cho bè xé ra nhiều mảng rồi kéo những tấm ván trên bè sang thuyền
mình . Con thuyền nan chúi mũi ì ách vào bờ . Khiếp thật Kha reo lên . Ôi là
cái Đồng , chị Đồng lớp 7C năm ngoái . Đồng ơi chị Đồng ơi ! cho tớ xuống vớt củi
với . Người con gái tên Đồng chống cái dầm vào bờ sông nhảy xuống kéo thuyền
vào bờ thở hí hóp hất những tấm ván vớt được lên bờ . Đầu tóc Đồng bết lại . Áo
dính vào người vì nước sông . Cái quần đen nhăn nheo cau có dán lên mông lên
đùi hằn những đường cong lấm tấm màu phù sa .
Đồng nhận ra thằng Kha xóm Nghè :
-
ờ , xuống đây mày có biết bơi không ?
-
Biết chứ , cho tớ theo vớt củi với . Đồng nhìn
cái cặp chân nguều ngoào và khuôn mặt thanh tú của Kha , cái đứa lớp dưới luôn
nhận được phần thưởng học sinh giỏi của trường xã mình
-
Ừ lên thuyền , chết đừng kêu .
Thuyền lại ra sông . Kha cứng
cả lưỡi mỗi khi thuyền gặp xoáy bồi băng . Nó ngồi dưới lòng thuyền hai tay nắm
chặt hai cắng thuyền . Mỗi lần nó muốn vươn tay vớt cây củi nào là Đồng lại
quát . Nghiêng sang một bên , đừng chúi đầu theo củi . Nước từ củi chảy vào
thuyền, sóng bồi băng ào vào thuyền . Kha ướt hết quần đùi . Chả biết cái áo lúc
nãy chạy xuống sông vứt chỗ nào . Kha rét .
Ôi thuyền trôi xa quá rồi .
mày đừng vớt củi nữa tao chèo vào thôi . Con thuyền cứ vùn vụt trôi qua hết xóm
bãi xuống xóm chợ rồi biêng biêng ra dòng . Kha kêu lên , vào đi vào đi Đồng ơi
.
Đồng bặm môi chèo . Ngực nó
nhô ra , nó thở hí hóp . Kha nhìn Đồng . Mỗi lúc nó nhao đầu cào mái chèo cái
núm vú lồi ra như quả soan non . Cái áo rách dọc đường tà lên ngang ngực phơi
cái mảng bụng Đồng nhoe nhoét nước và bùn . Kha nín thở . Bỗng có một gốc cây
trôi đến ập vào thuyền , Đồng kêu lên :
-
Mày ngồi im lật thuyền bây giờ .
Đồng đứng hẳn lên lấy cây dầm đẩy gốc cây ra
xa . Ào một cái , cây gỗ tách ra thì Đồng lao ùm xuống sông . Kha nhào tay với
theo . Đồng nổi lên bơi dưới sông tay bám cắng thuyền vừa bơi vừa giật cho con
thuyền cố ì ạch vào bờ . Kha vẫn trên thuyền, người cứng đờ còn Đồng mỗi lần cố
giật cho thuyền vào thì đầu lại chìm xuống . Tóc Đồng xòa tràn mặt nước phập phều
. Người con gái nhấp nhô, anh con trai nắm
cứng be thuyền, nước mắt chảy ra bất lực . Con thuyền quay một vòng gặp gành tre
chìm dưới sông . Đồng nắm được ngọn tre dìm dưới nước kéo thuyền vào bãi . Con
sông Thao nhàn nhạt màu nước xẫm dần vào tối . Kha vội nhảy xuống bãi Giong giềng
kéo thuyền ghếch lên bờ . Đồng bò lên nằm vật ra bụi Giong . Tai Đồng u u, chân
tay cứng đờ , sóng dưới sông sòan soạt , Đồng quờ tay kéo cái cạp quần nhầy nhẫy
bùn . Mặt Kha tái dại , Vòng tay nâng đầu Đồng lên . Đồng nhỏm dậy . Kéo Kha
vào ngực cho đỡ lạnh :
-
Xuýt nữa chết cả đôi . Chết đôi là thiêng lắm đấy
.
Nói rồi nuốt nước bọt lẫn phù
sa vàng như gạch cua vào miệng . Kha chùi tay lên miệng Đồng, bàn tay dừng lại
nơi cặp môi tai tái . Một lúc sau Kha rét , còn Đồng thì rất ấm . Kha áp mặt
lên ngực Đồng . Cặp vú ân nhân mới mười bẩy tuổi cứng như cái bát nước tương
kho cá . Kha áp mặt lên cái núm quả soan
. Vạt ngực người con gái tâm tấm những gai ốc . Kha liếm môi lên ngực người
con gái cặp môi đến đâu những tấm gai ốc tan đi, da ửng lên rạo rật , bãi giong
riềng bỗng quay cuồng giữa lặng thinh chập tối mà như gặp lốc . Tóc người con
gái bết phù sa ập xuống ngực . Kha vén lên , Kha đặt lưỡi lên tấm áo nâu sũng
nước nếm náp cái quả soan hăng hăng thơm thơm đắng đắng . Ngực Đồng cũng thơm
cái mùi hăng hăng như lá soan non . Kha rùng mình . Tê tái . Bủn rủn . Đồng vuốt tóc Kha , nghe tiếng rên nâng nấc . Kha biết mình làm được cái việc chức
năng đàn ông lúc mười lăm tuổi bên bãi
giong riềng xóm chợ .
Người con gái cứ để cho Kha nếm
náp trên bầu vú cứng ngắc của mình . Con thuyền nan gếch đầu lên bãi trống
không . Trên con thuyền không có củi, không có dầm chèo dầm lái . Con thuyền
tênh hênh vô tư vô tình . Con sông vào lúc sâm sẩm tối huyền bí như ngực người
thiếu nữ mà kẻ trai lần đầu tiên tìm đến . Người con gái cũng lần đầu tiên được
ôm vào da thịt con trai . Nó vạm vực tin cậy đến thế , ở giữa cái sống chết cận
kề càng thúc dục sinh tồn bạo liệt ham muốn . Đồng bảo Kha lên bờ về đi kệ tớ ở
đây . Kha sợ , đi như mất hồn . Đồng nằm ở bãi giong riềng nhìn lên trời .
Sương xuống rồi , Đồng cởi khuy áo phanh ngực trong chiều vạng , xoa tay lên bầu
vú nóng ran ươn ướt nước sông . Có ngôi sao lên rất sớm ở trên trời . Một buổi
chiều tối màu nâu . Nước sông cũng nâu , cặp vú trần cũng mầu nâu, Đồng với tay
ngắt hai tấm lá giong riềng úp lên ngực .
Ở xóm bãi tối hôm ấy, người ta
nhao nhác đi tìm cô Đồng . Ông Ngãi cầm cái đèn chai đi dọc sông gọi não nề :
-
Ôi Đồng
ơi , con ở đâu về với bố bầm Đồng ơi .
Thấy Kha đi ngược đê họ hỏi :
-
Mày thấy thuyền con Đồng trôi không ?
Đáng lẽ Kha phải nói là có , ở
dưới kia kìa thì nó lại lắc đầu và đi như chạy trốn . Kha về đến nhà thì thằng
em trai cũng đã dắt con trâu ngoài xóm bãi về chuồng . Kha không ăn cơm đi ngủ , nó ngủ mê mệt .
Ông cụ Long bần thần đứng dưới bờ ao . Cái ao ông
đào múc vào đồi chè cũ . Mấy chục cây cau lên ngang ngực quanh bờ ao đẹp như vườn
bách thảo dưới Hà nội . Cá lăm tăm mặt nước . Toàn là rô phi thôi nhưng sáng
vào tối ra ông thấy nhớ nó . Cá trong ao nhà ông toàn ăn lá sắn . ăn cả phân
trâu . Nhoáng cái giành phân trâu ông đổ xuống tan biến . Cá lớn cá bé vẫy vùng
hàng nửa giờ rồi mặt ao trở lại im lặng , loi thoi vài cái lá cỏ rác vật vờ .
Ông bẻ cái cành Quất Hồng Bì, mùi thơm của nó, chạy len lên mũi lên tận đầu rồi lại
chạy xuống . Cái mùi thơm như long não mỗi khi đau đầu cảm cúm ông hay vò lá nó
mà ngửi . Xóm Nghè có mấy ai được như
nhà ông , con lớn làm cán bộ Tổng Công ty dưới Hà nội . Con bé đứa ở Việt Trì, đứa
lao động bên Tiệp, ở tịt bên ấy không về . Vợ chồng ông cứ ăn rồi ngồi khểnh
nhìn ao chuồng cũng sướng , hàng tháng ra ngân hàng lĩnh tiền con cái gửi cho . Nhưng trời vẫn chả cho ông tất cả .
Thằng con thứ hai bỏ vợ, bỏ thành phố về ở với ông . Nó nghiện rượu dã man . Nó
uống rượu rồi đờ dẫn và ngủ . Tài thật . Chưa bao giờ nó đập phá hay chửi đổng
. Nó chỉ uống và ngủ khiến cơ thể nó yếu như sên . Ấy thế mà lúc không uống rượu
nó nói như cứa vào gan ruột bố mẹ . Nó đâu có kém cỏi gì về đường học như
anh Kha . Nó hết cấp 3 thì lên phía Bắc oánh nhau với giặc . Ra quân thì đi làm công ty xây dựng . Nó lấy vợ , vợ nó giỏi lại khá gái làm kế toán kinh doanh gì
đó ông không hiểu . Anh Kha quen biết nên lên đến trưởng phòng . Đùng cái chúng
nó bỏ nhau . Thằng Thắng vài năm sau đưa con về ở với ông và sinh ra uống rượu
. Hôm nay con trai lớn của ông từ Hà nội về quyết định đưa ông về sống với vợ
chồng nó . Đã nhiều lần bàn tính , hết nhỏ rồi to rồi cũng đã có lúc nặng lời với
nhau, hai anh em nó không còn bình tĩnh được khiến ông phải to tiếng .- Chúng
mày không đoàn kết tao sẽ không đi đâu hết . Tao sẽ ở mãi đến khi nào tao chết ở
cái xóm Nghè này . Thằng Thắng con thứ của ông im thin thít, anh con lớn là Kha
nuốt nước bọt nhìn cắm xuống nền nhà .
Thắng thưa :
-
Thầy mẹ đã già rồi , nhà ta cũng đủ ăn đủ tiêu ,
họ mạc anh em xung quanh sáng tối bề bề
. Chả đâu bằng quê hương bản quán . Con nghĩ thầy mẹ ở quê còn sống thêm
ít năm nữa chứ về thành phố chỉ buồn mà chóng chết .
Kha giật nẩy lên :
-
Bao nhiêu
những mong cung phụng cha mẹ lúc về già mà chú bảo thầy mẹ chóng chết,
chú phũ mồm quá, chú bạc quá .
-
Thì đấy , anh đi làm, chị đi làm tối đến anh cắm
đầu vào máy tính, chị thì lòe xòe đi nhẩy . Con anh toàn là cắm tai nghe vào lỗ
tai, người cứ đần thối ra thầy mẹ chơi với ai, nói với ai . Ở giữa nhà con trai
cháu nội mà như người nằm nhà trọ, không chóng chết thì sống làm sao ?
Kha nghiến răng . Mình đã từng
đưa nó về tỉnh xin cho nó việc làm , gợi ý nó về Hà Nội với mình nó không đi,
lo cưới vợ cho nó rồi lại chạy việc cho vợ nó . Nó vô ơn với anh nó quá .
Người như chú không trách vợ
nó chán .
-
Này anh , chuyện vợ chồng em, xin anh đừng nói
thêm nữa . Em hèn vì không dậy được vợ
nên nông nỗi này , em thà về ở với bố mẹ không la liếm quì gối bạc tình bạc
nghĩa , không u mê vì chức tước mà quên tình quên nghĩa , em chỉ về xóm Nghè
này là em thấy em là người lương thiện . Còn anh thì chưa chắc ..
Ông cụ Long gào lên :
-
Tôi xin các anh , thân già tôi sẽ đi ở với con
trưởng . Anh Thắng anh không được hỗn với anh cả . Bố mẹ già rồi Thắng ơi ..
ông khóc .
Thắng đến bên bố , muốn đưa
tay đặt lên vai bố lại rụt xuống .
-
Bố ơi , bố mẹ đi về Hà nội rồi con ở
nhà chăm lo vườn tược đợi bố mẹ về . Một tấc đất con cũng không cho anh Kha bán
. Không ai được bước vào cái vườn này của nhà ta . Thái độ của Thắng khiến vợ
chồng Kha phải hõan việc bán đất ở quê lại
. Thôi thì cứ để đó liệu sau . Kha bảo với vợ thế .
Vài hôm sau vợ chồng ông cụ Long
lên xe về ở với Kha . Ngồi trên xe chạy dọc sông Thao, ông Long nhìn xuống đồng
bãi , nghĩ mà thương thằng Thắng . Vợ nó
chạy theo tay Giám đốc xây dựng dưới Việt Trì làm vợ bé người ta . Thằng Thắng
mang đứa con gái út về ở với ông . Mỗi lần anh
Kha nó về, ông hay nghe hai anh em nó cãi nhau . Có lúc ông còn nghe thằng
Thắng nặng lời với anh Kha nó . Anh không phải dậy người khác nhiều quá . Dậy
nhiều hóa nhạt . Vợ anh có yêu anh không thì anh biết , anh toàn giao giảng đạo
đức cho người khác . Ai cũng sợ và nể anh vì anh là Tổng Giám Đốc , chỉ có một
người không nể anh đó chính là vợ anh đấy . Những cán bộ to như các anh tưởng
là mình vĩ đại à ? Chả có ai là vĩ nhân với người hầu hạ cơm canh giường chiếu
đầu ấp lưng kề đâu các ông to ạ . Cả anh cả em vai diễn cả đấy , hề cả đấy . Ở
cơ quan thì anh là người vĩ đại nhưng anh chả biết cái gì đang diễn ra ở nhà
anh cả . Ông cụ Long buồn . Thế mà ở xóm
Nghè ai cũng bảo nhà cụ Long sướng nhất .
Chỉ một năm sau thôi, Cụ Long lại
đồ đoàn về làng . Hai cụ không chịu nổi cảnh nhốt trong chuồng như con chim thằng
cháu nuôi trên sân thượng . Ông cụ càng không chịu nổi những cuộc tiếp khách của
con trai mình . Họ đều dạ thưa cụ , dạ vâng ạ . Có hôm Kha đi vắng . Cụ nhòm thấy khách đến xe ô tô đứng từ xa , khách vào nhà
thấy Tổng giám đốc đi vắng liền dạ chào cụ con về . Ông cụ ra khép cửa chưa kịp đi
vào thì nghe hai người khách nói với nhau . Toi mẹ nó một ngày từ Thanh Hóa ra
, toi luôn cả nghìn đô , khéo lại đứt mẹ nó cái hợp đồng này, chó chết thật
. Nghe mà buồn. Buồn cho khách lại buồn cho con mình . Bạn nó toàn
nói với nhau bằng đô bằng dự án . Cả năm
sống ở Hà Nội, cụ ăn cơm với con được mươi bữa . Cụ ông cụ bà nhìn nhau héo hon
xem Ti Vi đau ù đầu …
Thắng dìu bố mẹ vào nhà trong
khi nước mắt người già người trẻ chứa chan . Vườn tược xanh tốt , mấy luống rau
xu hào bờ ao ngằn ngặt xanh như loáng mỡ . Thắng rót nước mời bố mời anh . Bà cụ
Long vuốt ve đứa con gái thiếu mẹ của Thắng
đang học lớp 7 , cụ áp mũi ngửi mồ hôi khét nắng trên tóc nó . Vừa bê đồ vào
nhà Thắng vừa nhìn anh , nó giận anh thì
ít thương anh thì nhiều . Người làng này chỉ nhìn thấy ông Kha đi xe ô tô về
làng, thấy ông làm cán bộ to của một Tổng công ty ở Trung ương . Nhưng Thắng thì
biết cái nỗi khổ của anh mình . Đổi cái giá nhẫn nhịn hầu hạ nhậu nhẹt cho những
anh cấp to hơn là như thế nào . Đã một hồi Thắng làm cán bộ một công ty trên tỉnh
lạ gì sự đánh đổi của đời . Chả có cái gì là đổi bằng nước bọt sất . Vật thể hay là đến phi vật thể cũng vậy mà
thôi , có giá của nó hết . Ngay cả truyền thống còn đánh đổi còn đem ra mặc cả được
nữa huống chi thân thể con người . Đã bao nhiêu lần Thắng về chơi với anh những
ngày cận tết ở Hà Nội . Cứ đến áp tết, mới thấy cái nhục nhã của cán bộ cấp dưới
đi tết cán bộ cấp trên , anh nào cũng ứa nước mắt dù được việc hay không được
việc . Anh Kha của Thắng bảo , từ trưởng
phòng lên phó tổng của tao đi một căn hộ The Manor là rẻ đấy . Mấy ngày áp tết
lao đầu đi như rồ . Thôi thì từ cục thuế, rồi ngân hàng, rồi môi trường, rồi công
an địa bàn công an chuyên quản, rồi đến thủ trưởng của mình rồi …mới đến công
nhân của mình . Bã người ra chứ béo bở gì tết với nhất . Rồi Thắng nghĩ , chỉ công nhân là chúc tết
nhau bằng tấm lòng , chỉ có người nông dân thăm nhau ngày tết là niềm vui bình
dị mang tình của con người . Xa tít tắp cái câu mà cả Kha và Thắng đều thuộc mùng một tết Cha mùng hai tết Mẹ mùng ba tết Thày . Xưa quá rồi anh Kha ơi, chỉ có về quê may ra tìm lại cảm giác đó thôi
Tết năm nay ông Kha sắp nghỉ hưu . Chờ lấy
sổ thôi nên ông rỗi lắm , ông lại về quê ăn tết . Con đường từ xóm bãi vào Nghè
đổ xi măng tươm tất . Đồng xanh mướt mát những ngô lạc ba tháng . Những tràn ruộng trên là ngô dưới thì bí đỏ và khoai lang, thỉnh thoảng
một ruộng xu hào, cải bắp xen vào . Bây giờ đất chả lúc nào được nghỉ . Ấy thế
mà người vẫn thiếu việc . Chuyện cày bừa cấy hái chỉ làm có non nửa thời gian .
Già nửa thời gian còn lại là nông nhàn . Càng nhàn càng rách chuyện , càng uống
càng hút càng hư . Ô! thế ra nông thôn càng đi lên về kinh tế thì càng thụt lùi
về đạo đức hay sao ? Ông Kha ngẫm ngợi . Lũ trẻ đi kiếm việc ngoài thành phố
vãn suông làng xóm . Chỉ gần tết chúng nó mới kéo nhau về làng . Chúng nó về
nghỉ tết phóng xe như rồ như dại , đầu
xanh đầu đỏ, bá vai ôm cổ nhau ngay trên đê khiến đường làng ngõ xóm cứ xanh
xanh đỏ đỏ rậm rịch .
Ông Kha về một mình . Chiều ba
mươi tết, nhà cụ Long đụng lợn . Cụ Long ngồi mâm với hai anh con trai và đứa
cháu con nhà Thắng . Bà cụ Long mấy hôm
nay đau khớp, ngồi trên ghế dựa ăn cơm nhìn xuống mâm . Cữ này mọi năm rồng rắn
quà cáp về quê, xe ông Kha, rồi xe cơ
quan ông Kha cũng về theo chúc tết làm xôn xao cả xóm nghè xóm bãi . Ông Kha về
là có khối bạn về theo rồi thì những công ty con trên tỉnh cũng theo về biếu
quà chúc tết . Nhưng dứt khoát phải có mặt ông Kha những lúc ấy . Năm nay chờ lấy
sổ hưu, ông về một mình . Chú lái xe quay lộn trở xuôi dạ dạ hẹn lên đón đúng
ngày . Chưa bao giờ sau mấy chục năm ông có bữa cơm tết chiều ba mươi như ông
đã có ngày xưa . Cũng vẫn căn nhà mà mấy chục năm nay đi về có chăng chỉ thêm
vài bộ tranh và câu đối bằng đồng và cái sân gạch đỏ mà khi xưa chưa có . Mùi
nhang lan ra vườn , mảnh vườn có luống su hào cao lêu nghêu gà ăn lươm tươm lá
, mấy cây ớt quả quăn queo mùa đông xanh lét .
Hai anh em ông Kha cụng chén mời
bố mời mẹ . Nhìn ông Thắng cũng đã hoi hói hai bên thái dương , Ông Kha hỏi :
-
Giờ chú uống rượu thấy thế nào ?
-
Em vẫn thấy ngon nhưng chỉ ngon khi uống với người
thân thôi .
-
Chú có thấy thèm không ?
Ông Thắng nuốt ực cái nghẹn
đang ở cổ .
-
Qua cái đận thèm rồi anh ạ . Chỉ nhờ thương bố
thương mẹ mà em bỏ được nghiện rượu . Những
ngày bố mẹ đi về dưới đấy hễ cứ uống rượu là đau đầu, là người lên cơn quằn quại . Em nhịn rồi cứ nhìn thấy rượu là sợ … sợ bố
chết ở xa . Ngày trước vợ em nó bỏ đi em đau,
em ngu em hèn em lấy rượu mà giải . Lúc ấy thấy quên được là tốt . Không thể nhìn vợ ngày càng trơn béo ra đi
với thằng Giám đốc, nay công trình này mai dự án kia , em về . May lắm đấy anh ạ
. Mình còn có quê , nơi nương tựa cuối cùng của đời này . Có bố mẹ thương nên
dù em có là thằng Thắng say làng xóm họ không bỏ em. Suy cho cùng tài giỏi gì
thì tài giỏi riêng cái chuyện vợ con đố anh nào dám chắc là mình tài .
Ngừng một lát ông Thắng tiếp :
-
Oai oách thì chỉ ở ngoài thiên hạ thôi . Chứ về đến
quê mình thì chả oai được với ai . Trên có bố mẹ họ hàng, dưới có anh em chòm
xóm . Chả nhẽ ra oai với mấy thằng trẻ chăn trâu . Ở quê chả dấu giếm được cái
gì , người quê họ nhìn vợ mình nhìn con mình là họ đoán ra đời mình ở ngoài thiên hạ. Thật là cấm có
sai anh ạ .
Ông Kha nhìn ra cổng . Cổng
nhà ông nhìn thẳng ra phía bờ sông xóm bãi . Sương chiều mờ mờ vẫn có bóng người
đi vồi vội từ ga tàu lên . Những người vừa đi chuyến tàu cuối cùng của năm về với mái nhà thôn dã . Ông
thèm , giá mà lại được nghe tiếng pháo nổ ngày xưa … Ngày xưa chiều ba mươi bố
ông cũng hay đốt pháo vào bữa tất niên . Khói pháo ùa ra ngõ . Lúc cả nhà ngồi
vào mâm cơm tất niên bố ông hít hít mùi khói pháo trên bát tiết canh . Ông Kha
ngước nhìn bố . Cụ Long hôm nay vui lắm . Lúc này hai đứa con ông du học ở Tây. Vợ ông đã gần sáu mươi tuổi chắc
đang ở vũ trường trên đường Lý Nam Đế . Sao người thành thị họ không nghĩ về tết
như người nhà quê nhỉ ? Ờ mà bao năm nay ông cũng có nghĩ đến tết quê đâu , bao
năm nay ông có ăn tết với bố mẹ đâu …với quan chức thì bàn thờ tổ tiên giao cho
các em, giao cho vợ còn mình thì lao đi với việc nhớn , ấn tín đền này chùa nọ .
Với bao nhiêu chùa chiền bao nhiêu đình đền thiên hạ thì thiêng thì thuộc, chứ mồ
mả tổ tiên hiện hữu bằng thật đâu có thiêng với đường quan lộ . Mồ mả tổ tiên
chỉ thiêng với con người ấy là lúc họ về già, họ đã ngấm sự đời . Ông thăng lên
một chức, ông làm được mâm cơm cúng tổ tiên chưa thì chưa biết nhưng ông phải
làm chín mười mâm cúng thánh thần thiên hạ, cúng những ông thánh đang sống sờ sờ
bên trên ông … Nén nhang trên ban thờ
hôm nay sao ngát thế . Ông chợt nhớ đến một câu rất chua sót mà thằng Thắng em
ông nói lần nào đó vỗ vào mặt ông . Mái
nhà xa hơn cổng chợ , nhà thủ trưởng gần hơn mồ mả ông cha .
Hai anh em ông Kha lại đốt lửa
đun bánh chưng . Đun ở ngoài sân cho giống ngày xửa ngày xưa . Lửa bánh chưng
nhoang nhoáng chỗ đen chỗ sáng hắt lên vườn chè . Ông Kha gõ gõ cái cục than bảo
ông Thắng củi này là củi muối nổ nhiều quá . Ông Thắng ngước lên nhìn anh trai
, ngọn lửa in lên cái trán hói nhẵn bóng đỏ căng
.- Thì ra anh vẫn nhớ , vẫn nhơ củi đóm à ? tưởng anh quên .
.- Thì ra anh vẫn nhớ , vẫn nhơ củi đóm à ? tưởng anh quên .
Ông Kha :
- Quên sao được , nó ăn vào máu mình mà chú .
Chỉ có điều có máu đấy mà quên mất cốt cách thôi chú ạ
Ông Thắng:
-Có một điều anh quên . Ông Kha quay
sang nhìn em im lặng .
- Chị Đồng vớt củi xóm bãi chết rồi .
Kha buông cái cây cời lửa , lửa
nhập nhòe tiếng củi nổ lép bép .
- Chú biết về chị Đồng ?
Em biết nhiều hơn anh tưởng
anh Kha ạ .
Kha đi học cấp ba thì cũng
đúng lúc giặc Mỹ ồ ạt cho máy bay ném bom miền Bắc . Đi trọ học xa nhà tuần mới
về một hôm rồi hôm sau chiều tối lại sang đò đi bộ đến trường . Lần nào cũng vậy,
Kha ngồi ở đầu mũi quay về lái nhìn Đồng nhấp nhom chèo thuyền qua sông . Trong
lũ học trò rộn rịch tay xách chuối xanh , túi gạo túi sắn khô kia có cả bạn
cùng lớp cùng trường cấp 2 của Đồng . Con đò cứ sàn sạt nước phù sa sang sông ,
Kha lại thấy những là rều là củi lau củi sậy trôi vùn vụt . Kha như không nghĩ
gì và Đồng cũng chỉ nhìn vào bờ cát bên kia sông mà dướn chèo . Mùa vớt củi bây
giờ Kha bận học và bận bao nhiêu là mơ ước . Ngực Đồng căng , thớ áo cánh nâu
cũng căng . Mặt trời đang xuống bên núi Lả, con đò cũng đang cố rướn về phía mặt
trời buông . Tấm áo nâu cô lái đò mười tám
làm cả con sông cũng màu nâu .
Ngày Đồng nhập ngũ, xã của Kha
đi nhiều lắm nhưng chỉ có cô Đồng lái đò là nữ . Trống cà rình và mít tinh đưa
thanh niên lên đường tung tung kêu vang xóm bãi . Từ ấy con đò không còn cô Đồng
căng ngực đứng mũi thuyền rướn về phía mặt trời . Sông vẫn cứ mùa đầy lại cạn ,
họ vẫn vớt củi và củi vẫn nhuốm đầy phù sa nâu bóng .
Năm 1971 Đồng
vào lính thông tin . Đồng đi hút vào khu 4 tuyến lửa . Mấy đứa bạn may mắn hơn
Đồng ưu tiên vào A này A kia rải rác gần đầu não còn Đồng về Ax5 Tây Nghệ An . Ở đấy Đồng gặp
anh Ngọc đồng hương nhà ở làng Lâm đối diện xóm bãi . Nhà anh Ngọc cũng ngay ven sông . Hôm đầu tiên về A15 gặp
anh Ngọc , thấy anh Ngọc cười gọi này cô lái đò làng Bãi . Đồng giật mình . Rồi
hai người ở hai bờ sông cùng một khúc nay ở cùng một đơn vị chiến trường . Họ
yêu nhau ở trong rừng giáp Lào . Vài tháng sau Ngọc lên cánh đồng Chum . Đồng vẫn
ở lại vùng đất ruồi vàng bọ chó nuôi cái bụng lớn dần dần . Hai người đã phạm
vào một cái tội tày đình . Đơn vị cho Đồng về không thành tích, không chế độ
chuyển ngành . Đồng phục viên về xã với tất cả nỗi ngờ vực và eo óc phỉ pheo thời
cách mạng hừng hực chiến đấu . Chị Đồng đẻ con gái rồi lại lái đò ngang . Mỗi chuyến đò sang sông phía làng Lâm chị
chèo rất khỏe . Nhưng chuyến về thì dài dằng dặc và bải hoải chân tay .
Anh Ngọc hi sinh cuối năm 72 ở Lào . Chị
đẻ con gái đặt tên là Ngọc Động đầu năm 73 . Chị đã gần sáu mươi con gái chị
cũng đã gần bốn mươi . Làng Nghè làng Bãi quen rồi chả ai để ý chuyện chị Đồng
đi lính chửa buộm nữa . Cái ông Chủ tịch xã đe nẹt dỉa dói chị Đồng khi chị
mang giấy phục viên về làng cũng đã chết vì chó dại cắn từ tám hoánh nào rồi .
Con trai ông ấy theo đuổi con Động nhà chị nhưng chị cấm cửa không cho . Dù thế
cái thằng con Chủ tịch xã ấy nay đã có vợ có con rồi vẫn gọi chị Đồng là bu .
Cây cầu qua sông Thao mới xong cách nay
vài năm . Bến đò nhà chị Đồng vắng khách , con đường xuống đò loe hoe những cây
cỏ ngọt trồng cho bò và vẫn lõm thõm mấy bụi giong giềng . Từ ngày Thắng về
làng ở, chị Đồng và Thắng hay trò chuyện với nhau . Chưa bao giờ chị Đồng hỏi về
Kha . Chị chỉ hỏi vườn tược ra sao , trong nhà có còn củi không ? Ra chị chở một
xe về mà đun . Thắng hỏi chị vẫn vớt được củi à ? Chị bảo ừ vẫn vớt đấy . Bây
giờ không có củi cành củi chũa như xưa, toàn lau sậy và củi vụn thôi .
Một hôm chị
nhắn Thắng ra nhà ngoài bãi chị bảo , chị không chở đò nữa, cũng không vớt củi nữa
. Hôm rồi thấy xe anh Kha về, xe củi chị vướng đá trên đường thấy anh có vẻ bực
bội chả dám ngẩng đầu lên nhìn … Chị Đồng bảo Thắng thôi không nhắc chuyện khốn
khổ ngày xưa nữa ,
Một ngày sau
khi ông bà cụ Long xuôi ở với Kha dưới Hà Nội chị Đồng vào nhà Thắng lúc nhá nhem tối . Chị
hỏi :
-Chú uống rượu
đấy à ? Thắng bảo không . Em luộc củ giong cho cháu mai nó đi tham quan chiến
khu Vần . Bây giờ phải vòng xuống huyện qua cầu đâm lại xa chị nhỉ
Chị Đồng :
-Ừ , bến đò bỏ
rồi . Ngày xưa lúc còn chiến tranh, đò ăn công điểm Hợp Tác Xã . Bom đạn cũng
lăn ra mà chèo , nước to nước cạn cũng nửa đêm gà gáy có tiếng goi là lại ra
sông chèo đò sã cánh đến sáng mới về mà vẫn vui như tết . Thật lạ , sao có hồi
mình say với cuộc đời đến thế .
Thắng nhìn
người đàn bà gần sáu mươi mà vẫn mặn mòi khỏe khoắn lấy làm lạ :
Chị vác cái
gì vào nhà em thế .
Chị Đồng dũi
dũi ngón chân cái trên nền nhà mặt cúi xuống . Chị mấy lần thở dài rồi ngẩng
lên bảo :
Cái mái chèo
ngày xưa chị vẫn đi vớt củi . Em cài lên mái nhà khi nào anh Kha về bảo chị gửi
cái mái chèo này ở đây . Mấy đứa nuôi lợn đàn dưới chợ xin chị về làm cái khuấy
cám chị không cho .
Chị Đồng tưởng
Thắng không biết chuyện vớt củi năm nào . Nhưng chiều tối ấy Thắng đã ra dắt
trâu cho anh Kha . Thắng nghịch ngợm hơn anh mình chuyện sông nước . Thắng biết
*****
Ông Kha ngồi
nhìn ra bờ sông tối om . Đêm ba mươi tết con sông qua làng hưng hửng một dải
sáng trên cái giường tân hôn lúc tắt phụt đèn .
Đồng chết rồi
. Chết chỉ vì một đợt cảm lạnh lúc đang đào củ giong riềng bán cho người ta làm
miến tết . Ông Kha chợt nhớ hai tay mình cứng lại bám trên cắng thuyền không
dám cầm cái mái chèo mà bơi trong khi Đồng vẫn một tay vừa bơi một tay kéo thuyền
đưa Kha vào bờ . Đã học bên trời Âu, đã làm nên giám đốc này giám đốc nọ, Kha vẫn
nhớ mùi hăng hăng như lá soan non trên cặp vú cưng cứng bầu ngực người con gái
quê mình một chiều bãi sông , nhớ những mùa vớt củi nhơm nhớp phù sa trên những
đống củi ngoài xóm bãi . Mái tóc của người con gái phập phều trên mặt sông và
cây chèo thon thon nằm gác trên chiếc thuyền nan
Mùa đông năm 2013
No comments:
Post a Comment