Wednesday, April 1, 2015

Chuyện ở nhà thằng Sơn rồ

Chuyện ở nhà thằng Sơn rồ
Xin mọi người đọc đừng chê người bạn tôi thô thiển hoặc không biết ý. Những chuyện lính cũ gặp nhau cũng là những xúc động vặt đó thôi, nên thường không mấy lễ nghi. Bạn tôi cũng tuổi Nhâm Thìn, sau chiến tranh, về lấy vợ đẻ liền tù tì 4 đứa con. Bây giờ hắn đã có đúng chẵn mười đứa cháu cả nội và ngoại.

Tên hắn là quách Minh Sơn, lính C20 sư đòan tôi, quê Bắc Ninh. Gọi nhau ôi ôi trên điện thọai chỉ dẫn loanh quanh rồi cũng tới nhà. Xe vào tận sân sau khi đi qua dãy chợ gỗ Phù Khê. Nó bảo mày cứ hỏi nhà ông Nguyễn Văn Cừ là họ chỉ cho. Tôi hỏi Cừ ở xê mấy? Nó gào lên, đồ ngu! Ông Nguyễn Văn Cừ Tổng Bí thư Đảng ta ấy. Đảng viên mà không biết ông Cừ à? Ôi dào, nào ai biết nhà mày gần nhà Ông Cừ bí thư. Cứ tưởng Cừ nào… Nó nói đúng, mở cửa sổ nhà nó ra là gần chạm bức tường mới và mái ngói ta đỏ chói, nhà lưu niệm ông Nguyễn Văn Cừ. Nó bảo, hễ cứ ông nào mới lên bí thư tỉnh Bắc Ninh là nhà ông Cừ lại phá ra xây lại một lần. Khiếp, lãng phí quá! Nó hề hề, lãng phí đ. cần biết, chỉ khổ nhà tao hứng bụi mất gần một năm, mỗi lần gọi là trùng tu.
Nhờ giời nhà nó ở làng nghề làm mộc nổi tiếng. Hai thằng con trai có xưởng, một cô con gái có cửa hàng tủ kỉ sập  gụ hòanh phi, còn một cô lấy chồng trên Bắc Giang. Tất cả mười đưa cháu dồn tuốt về ông bà. Nghịch ngơm ánh ỏi váng làng nước. Nghiêng ngó thăm thú một hồi, nhòm vào bếp thấy vợ nó to như cối đá lỗ, đang chặt thịt gà kênh kếch vừa chặt vừa chào các bác, gớm nhà em hí hửng từ mấy hôm nay. Miệng nói tay nói cứ chóng cả mặt. Mồ hôi trên trán người đàn bà tuổi Ất Mùi thật mãn nguyện. Các bác cứ ra uống nước với nhà em nhóang tí nữa là các bác uống rượu rồi nghe ông nhà em hát cho mà nghe. Sơn thò cổ vào nói rõ phỡn, mẹ đĩ nghe tớ hát thích bỏ mẹ thằng Tây đi chứ lại… Vợ Sơn cười tít mắt.
Nhìn cung cách và nghe đối đáp của vợ chồng nhà nó, tất cả chúng tôi thấy nhẹ nhõm quá. Chả có chủ khách gì nữa, nó giới thiệu bạn bè với vợ trong khi vợ nó vẫn ở trong bếp. Nó quát ra đây ra đây! Vợ nó vừa lau tay vừa chạy ra. Đâu đâu bác nào là Luân đen? Chà đen quá. Bác nào là Sỹ giáo sư bụng to? Chà bụng to thật. Bụng bác như bụng báng. Thế bác kia là Tóan rồ à? Có bao nhiêu khách thì bấy nhiêu cái mồm ngóac ra cười tất. Ối Sơn ơi là Sơn! Thằng Sỹ kêu lên. Ra mày bảo với vợ mày thằng Tóan đại tá là thằng rồ à? Sơn khóai lắm, tao còn rồ hơn nó, ngà xưa tao thế nào bây giờ tao vẫn thế. Cả nhà tao chỉ dùng mỗi một đại từ mày tao thôi. Lại cười, thế thì hôm nay tất cả mày tao. Vợ Sơn giẫy nẩy, em chịu em chịu, không dám mày tao đâu.
Mấy thằng uống chè Thái Nguyên. Quanh đi quẩn lại, mỗi tôi hút thuốc, bèn đứng dây ra vườn nhả khói. Thằng Sơn đi theo. Nó ghé tai, thằng nào không thịt chó thì có gà nhà rồi, mà này thằng sỹ về hưu luôn hả, không ở lại làm thêm đến năm 65 tuổi à? Tôi bảo, nó nhất quyết về nghỉ luôn, chả dại gì ở lại vạch quần hộ thằng giám đốc kế nhiệm cho nó đái. Hê hê, đúng quá đúng quá. Sơn cười. Tháng sau thằng Sỹ nghỉ, đáng ra nó được đề nghị ở lại làm chuyên môn vì là giáo sư viện trưởng. Nhưng, nghỉ là phải. Nó giải bầy, bao năm cứ bận bịu vai diễn công dân, bây giờ phải quay về kí ức thôi, kí ức lính Tây Nguyên với chúng mày thôi. Nó bảo, nnghỉ là mấy thằng đi lại về Tây Nguyên, đi xuống duyên hải, đi về Củ Chi và lên Tây Ninh thắp hương cho bao nhiêu thằng lứa mình sang K không về.
Có 6 thằng cùng trung đòan 64, chỉ nhõn thằng Tóan ở Trung đòan 40 pháo binh. Thế là mấy thằng bộ binh thi nhau nhả đạn, thằng pháo binh thỉnh thỏang được chen vào một quả. Thằng Sơn bảo, thằng Tóan bắn cầm canh thôi, đạn đ. Đâu mà cấp tập như bộ binh. Tóan rồ cười gượng gạo rõ thảm hại. Ngồi với bạn lính, uống rượu với lính mà nó lại bảo mày nói ít thôi thì chịu sao được.
Có tiếng gõ cửa. Ông hàng xóm ngó vào cười rõ tươi. Nghe bác Sơn có khách lính cựu đến chơi, em sang thăm có nhời chào các bậc tiền bối. Rồi lại cười, lại bắt tay phơ phơ. Biết chúng tôi lính Tây Nguyên, ông hàng xóm nói về mái nhà Đông Dương, Biết chúng tôi là lính nhưng cũng thích thơ phú văn chương, ông ta nói đến Tứ Thư Ngũ Kinh. Chưa kịp hỏi ông rành thư nào kinh nào thì ông đã chuyển sang đề tài Hải Thượng Lãn Ông vì biết thằng Sỹ làm nghề y. Công nhận hắn nói hay, chỉ tội nhầm ông Lê Hữu Trác ở Hà Tĩnh thì lại bảo là Trác tiên sinh ở Thanh Hóa. Bị chúng tôi cải chính sự nhầm nhỡ ấy, hắn cười he he như không. Ấy dà, em cứ thấy ai tài giỏi là nghĩ ngay người Thanh Hóa, he he! Ông hàng xóm về rồi, thằng Sơn bảo, nó chả biết chữ nho nào đâu, làm đồ gỗ hay khảm chữ nho nên lõm vài câu cho có khí phách, cũng như tao đây này, tao đ. biết chữ nho mà chỉ cần biết vài bộ: đinh, thủy, tài sóc, tài gẩy, quai sước, giằng đầu… mà lòe được khối thằng. Cả lũ cười hơ hơ khen thằng Sơn giỏi giỏi.
Khách về rồi, thằng Sơn quay sang tôi hỏi, hồi mày ở tiểu đòan 8, mày lên chốt Chư Rông Ràng nhiều không? Ơ, mày không nhớ là suốt 1974, D8 tao ở Chư Rông Ràng à? Nó à à ừ ừ. Nó thẫn thờ, lúc chúng mày trên 784 thì tao đi bám địch nống ra chư Gôi. Tổ tao 4 thằng gặp thám báo, nó nổ súng và quăng lựu đạn ngay. Chúng tao bị hai thằng thì một thằng chết, kéo nhau được hai chục mét, ấn thằng chết vào bụi chuối, quay ra bắn vài lọat  thì cối của nó giã ngay. Chúng tao chạy ngược về hướng 784, liên tục mấy hôm pháo và cối từ Chư Gôi, Chư Kinh Giâu bắn và mưa thậm tệ tới 5 ngày sau, đơn vị cử tao dẫn hai tổ C25 của E vào lấy xác. Mắt thằng Sơn đã ộng ộng nước. Mấy thằng im thin thít. Thằng Tóan rồ ngây thuỗn mặt nhìn Sơn.
Thằng Sơn tiếp:
Chúng tao bò vào tới vườn chuối, chưa nhìn thấy gì mà ngửi thấy thối khủng khiếp, bảo nhau đúng rồi, nó nằm đây rồi. Mày ôi, đến gần cái bụi chuối, nghe rào rào dòi bọ nhuung nhúc, chen lấn trên xác đồng đội mình. Nước mắt, mồ hội, mùi thối tràn trề vào mồm mình. Tao lấy cái võng, chặt cây chuối bé, luồn dưới thân nó, lồng võng vào, buộc hai khúc rồi lôi nó ra, lôi đến đâu dòi bọ rớt lại thành đường đến đấy. Ra được hai chục mét, tính buộc lại để bọn 25 khiêng thì thấy thiếu cái đầu. Mẹ kiếp, xác người mùa mưa phân hủy nhanh thế, cái đầu nó lết dưới đất bị rời ra. Tao quay lại chặt cái lá chuối gói cái đầu nó mang xuống… Cả lũ chúng tôi lặng ngắt, nước chè nguội tanh, cái quạt quay phù phù, trong bếp vợ thằng Sơn cũng đứng im như phỗng. Thằng Sơn thở dài, tao nhớ mãi cái tên nó, Lưu Thế Hồng người Đại Từ, Thái Nguyên. Cách nay mươi năm, tao tìm gặp được thằng anh nó dạy học ở đại học Thái Nguyên, tao kể chuyện về nó và khu vực nó hi sinh, những mong anh nó quan tâm đi tìm nó, nhưng thấy anh nó nhạt nhẽo quá, thế là tao chán, tao buồn… Bây giờ mỗi đận họp mặt C20, tao lại rót cho nó một chén rượu xuống đất. Mẹ kiếp, nó có được giọt nào không, hay là dòi bọ lại làm hết…
Nắng lên đỉnh đấu. Cái máy cưa ngòai xưởng nhà thằng Sơn không còn sòe sòe nữa. Vợ thằng Sơn kêu chè nguội tanh, cái quạt quay phù phù, trong bếp vợ thằng Sơn cũng đứng im như phỗng. Vợ thằng Sơn chợt giật mình, bố nó ơi, mời các bác vào mâm đi, vào đi thôi. Thằng Sỹ đưa ra chai Chivas có cái túi bằng vải buộc dây rút. Sơn cười hơ hơ, rượu này để đấy, hôm nay chỉ uống rượu trắng nhà tao nấu. Rượu nhà tao say quá thì li vơ phun chứ không đau đầu. Vợ Sơn ngồi bên chồng, mỗi khi chồng nói lại ngước lên, vênh một bên má, mấy giọt mồ hôi được dịp rớt xuống áo. Uống rượu là nó hát. Nó hát từ bài Tây Nguyên đến bài Sài Gòn. Từ bài trẻ con đến bài người lớn. Thằng Tóan rồ làm nghề nhạc sĩ nhìn Sơn mà ngay đơ người. Nó hát đến bài …”gặp lại nhau đây, ai còn ai mất, để lòng tôi xao xuyến bồi hồi…” thế là nó khóc. Vợ Sơn vội lau mắt cho chồng rồi bảo, thôi, bố mày hát Quan họ đi. Sơn hề hề, ừ nhỉ, thôi về Bắc Ninh thì tao hát Quan họ cho mà nghe. Bắt đầu là nó “mời trầu”, tiếp đến là nó “mời nước” rồi nó “mời rượu”. Ối giời ạ, mắt thì tóet cập bà là tóe mà cũng… đứng ở đằng xa, đứng ở đằng xa … con mắt liếc lại bằng ba đứng gần…” . Vợ nó chụm tay vào mồm cười rum rúm.
Đang hát mời rượu, nửa chừng bỗng nó ngưng lại…
Nó bảo:
-Mẹ nó nghe tôi nói với mấy thằng Sỹ, Luân, Tóan này. Chúng mình già rồi, đ. biết thế nào đâu, nay mai nếu tao đi trước thì chúng mày cùng lính Tây Nguyên với tao, mà tao đã yêu quý là phải để tang tao. Còn chúng mày mà đi trước, vợ chồng tao để tang chúng mày. Nó nghẹn giọng, còn vợ nó cúi mặt nhìn xuống bàn chân mình.
Ối Sơn ơi, thằng Sơn rồ. Thằng lính trinh sát rõ ngang tàng, dũng cảm mà động nói đến bạn lính là khóc. Nó quaya sang nhìn vợ, hỏi. Thế nào bu nó? Tao nói có phải không? Vợ nó gật gật rồi lại lau nước mắt cho nó.

Chúng tôi hát, chúng tôi uống rượu trong một ngày tháng chín nắng như màu rám trên trái bưởi ngòai vườn, đó là cái nắng màu mật. Thời lính sư đòan 320 gắn bó với nhau đã bốn mươi năm như vẫn hiện hữu. Hiện hữu với mấy cái tên thằng đen, thằng rồ, thằng bụng báng.

15/9/2013




No comments:

Post a Comment