Saturday, April 11, 2015

VIẾT CHO MÌNH NGÀY 30/4


(Viết tặng những đồng đội của tôi)

Khúc 1 – RA ĐI

Chúng mình đi theo cuộc chiến chinh
Cha ông mình đằng đẵng
Bỏ lại sau lưng cánh diều bến bãi
Mẹ cha căm cụi xám nắng nương đồi
Bỏ lại đêm thâu đèn sách một thời
Niu níu bàn tay thôn nữ
Từ giã khoảng trời thắt lưng buộc bụng
Ngón chân choãi cong bẫm tím phù sa
Miền miệt hành quân không qua nổi tiếng gà
Đâu cũng thấy xóm làng xơ xác
Hướng về Nam chúng mình đi đánh giặc


Mang trên vai tuổi mười tám đôi mươi
Hơi ấm ổ rơm, vị canh mẹ nấu
Chia tay em đầu làng trước đêm ra trận
Rơi giọt trăng khóe mắt hẹn nhau về

Một thời lặn lội rừng sâu
Đường Chín, Khe Sanh, Đông Hà, Cửa Việt
Ngã tư Sòng, Thiên xuân, Tích tường, Đại độ

    và… Cam Lộ
Hố xương chung nằm mãi ngã ba này

Nắng trên đầu thành cổ nung cháy mây
Máu sôi dưới dòng Thạch hãn
Bạn bè lịm giữa sông
Còn gọi Mẹ ơi
Biển Cửa Việt mình vùi cát tháng 5
Hoa phượng nát bầm dưới làn pháo kích
Nỗi nhớ trường miên man
Nhớ mẹ Cha day dứt…


Chúng mình đi qua Sê Pôn
Những đêm sao trời nén căng hơi thở
Chiến dịch cuốn chân như lũ
Thư người yêu theo tận cuối con đường
Người cõng nhau tiếng nấc nghẹn giữa rừng
Bao hò hẹn đứng ngang hồn đồng đội
Đường Chín Nam lào sốt rừng trôi suối
Máu xương trai trẻ nao long
Chúng mình lại đi hun hút những cánh rừng
Những lá thư cứ lùi về nỗi nhớ
Những con số hòm thư cứ ghép thành bài toán đố
Gửi về Mẹ Cha ta.


Khúc 2 – MÁU LỬA

Đã từng mắc võng bên sông
Đã từng ngủ gục trên lưng bạn
Bạn cũng khóc với mình đêm nhớ mẹ
Nước mắt hòa cơn mưa một chiều rất xa
Chúng mình về Tây Nguyên
Mùa lũ hoa rừng trôi theo lũ
Đêm mùa mưa dìu đồng đội qua sông
Khản tiếng gọi nhau thác Pô kô gầm rú
Chôn bạn chiều Kon tum
Cúc quì đồi Sác- li nức nở
Đôm đốm hoa pơ lang
Ngân ngấn máu bạn bè thắp lửa


... Đã cùng nhịn đói mùa khô
Nhịn sang mùa mưa sốt rét
Đêm đêm bám địch
Mắt hoa pháo sáng đồn Tầm
Miệt mài ăn sắn ăn măng
Sụt sùi bám dân giữ đất
Người ác tính ra đi chỉ còn nhúm muối
Gửi lại đồng bào
Đêm trên điểm cao
Nghe tiếng giã gạo dưới làng
Hưng hức khóc nhớ quê mình xa ngái


Một thời để lại
Một vùng rừng đọng lại
mồ hôi, máu lẫn câu thề
Đàn Tơ rưng đỏ hồng đêm đốt lửa
Hát chèo giữa vùng rừng không dân
Chúng mình ngơ ngẩn ngậm ngùi
Tượng nhà mồ ai tạc?


Những trận sốt rừng bất chợt
Gặm nát thân trẻ trai
Người bạn nào nằm vùi trên võng
Treo suốt đời rừng sâu...
Những cơn lũ rừng bất chợt
Cuốn đi cả đêm thâu
Đại ngàn âm u tiếng gọi
Bạn ơi ở góc rừng nào?
Chúng mình đi qua những năm tháng đói quắt queo
Khuôn mặt thanh xuân không thể nào đoán tuổi
Giữa cuộc chiến tranh chúng mình không tính tuổi
Đồng đội ôm nhau
kể chuyện làng chuyện người yêu đẩy lùi cơn đói
Thương quê hương lũ lụt mất mùa
Những mùa mưa dầm dề
Căn hầm bết bùn lên tóc
Đêm hành quân đếm tiếng tắc kè
Cười rung cây ngất ngư điếu thuốc lào sau trận đánh


Những cái chết bất chợt làm sao
Hồn trinh nguyên cái chết nào mà không đau xót
Những cái chết tưởng chừng như hẹn trước
Ôm lá cờ gục xuống trước bình minh
Ơi Buôn Hồ, Thuần Mẫn, Củng sơn
Đêm không ngủ xuôi sông Ba đuổi địch
Một đời đánh giặc trên rừng khát khao gặp biển
Biển nồng nàn mà bạn chẳng tới nơi
Lá thư viết trên đường chiến dịch
Bạn gửi tôi đường 7 tháng ba này


Rồi mình lại đi lại đi
Cuối rừng là đồng là bãi
Dép cao su tràn ra cửa bể
Những con sông mê mải
khảm chiến công vào lịch sử
Chúng mình tan vào máu
Làm mực viết khúc khải hoàn
Ơi Chóp Chài, ơi đèo Cả, Cầu Bông
Ơi là Sài gòn
Ơi là Củ chi, Tân Phú
Đồng Dù
- Bạn bè tôi đông quá thể
Xếp hàng trước sáng tháng Năm
Bạn bè ai ai cũng trẻ
Quân phục tươi màu đứng lại nơi đây
Bình minh
Chút nữa thôi
... Ngưỡng cửa
Sài gòn... xa thế tầm tay...


Chúng mình đã từng nhịn đói
để người bạn ốm cầm hơi
Chúng mình đã từng hút đạn
Cho nhau thoát phút hiểm nghèo


Chúng mình đã từng trao nhau
Tên người yêu và địa chỉ
Thuộc đến từng nết ăn nết ngủ
Nằm mơ thấy đứa hi sinh
Ngồi chắn cửa hầm những đêm pháo kích
Cuối chặng đường vắng nhau nhiều thế


Khúc 3 - MÁU VÀ HOA

Sáng nay
Người cuồn cuộn
Cờ hoa cuồn cuộn
Sài gòn thức không có đêm
Thành phố vừa lạ vừa quen
Tiếng Nam tiếng Bắc
Tràn trề nôn nao
Cười trong tức tưởi
Người đi tìm người, gọi tên nhau nghẹn trào nước mắt
Đồng đội tôi hiền từ
Ngẩn ngơ


Sáng nay chợt nhớ quê hương
Sáng nay chợt nhớ mẹ cha vẫn khoai sắn thay cơm


Sáng nay
Sau đêm 30/4 chúng mình như bé lại
Những thằng cu của mẹ ngày nào

Hoa phượng rơi đỏ cánh mũ tai bèo
Góc đường Pastơ bạn tôi đứng gác
Nét da xanh của một thời sốt rét
Hiên ngang trước dinh Độc Lập
Mắt cay cay xa xót nhớ cánh rừng
Những ngọn suối khúc sông
Sa Thầy, Đức Cơ, Đắc Tô, Tân Cảnh
Hào phóng chở che
Rưng rưng đêm rượu ăn thề


Chúng mình đi từ quê hương
Đến cuối con đường
Con đường chúng mình đã chôn bao nhiêu đồng đội
Trên đầu là hoa là cờ đỏ
Hân hoan nghèn nghẹn sững sờ
Những bản làng heo hút chốn Pô cô
Hoa Pơ lang đỏ sang mùa hoa phượng
Em gái Tây nguyên ngóng chờ chúng mình nơi hoang vu 

                                                                           tĩnh lặng
Chiều chiều ra thăm
Những nấm mồ xanh lạnh lẽo góc rừng
Khói thuốc già làng trầm ngâm
Bay nghiêng qua mùa đói
Bao giờ?
Ai trở lại Tây nguyên?


Chiều qua
Đắp mộ cho người bạn cuối cùng
Có con bướm đậu hoa bằng lăng tím ngan ngát gió
Chôn cho bạn tập thơ tình
Nhặt trên đường Tân Phú
Sài gòn sáng nay vui thế
Chúng mình cứ ngước về
Đồng Dù, Củ Chi
Cứ nhìn về lửa đỏ trời Tân phú Trung, Cầu Bông, Cầu Sáng
Bao gương mặt vắng trong ngày giải phóng
Những người bạn chúng mình
Nằm lại nơi này
Thơm lúa đồng vàng
Nhớ nắng mùa thi


Đồng đội ơi
chúng mình sẽ về
Với mẹ
Sài gòn ơi
Chúng tôi đi bao năm mới tới
Giữa Đô Thành oà gọi
Tiếng gọi sung sướng nhất cuộc đời
Mẹ ơi!


Khúc 4 - TRỞ VỀ

Chúng mình trở về niềm vui lẫn nỗi thương đau
Bè bạn người còn người mất
Lời nhắn gửi mang về đắng ngắt
Làng quê rớm máu hồi sinh
Đêm đêm tiếng hát sân đình
Vắng bao trai làng nằm đâu không về mở hội
Đồng đội ơi
Thời của chúng mình đàn bà thêm một tòng chờ đợi
Thời đàn bà không có tuổi
Sống hết đời thanh xuân
Thanh xuân se sắt


Đám cưới ai? nước mắt nhỏ sau nhà
Gói kỉ vật gửi cho mẹ đẻ
Cắp nón đi tìm hài cốt người yêu
Con sông quê trôi mùa lũ ầm ào
Hoa phượng học trò tan theo nỗi nhớ
Những mùa hoa sau chiến tranh
- Sao mà hoa đỏ thế?

Một thời bom đạn có nhau
Nay nỡ quên làm sao được
Những Người Ba mươi tháng tư năm trước
Bây giờ ở đâu?


Lời hò hẹn năm nao
Cuốn vùn vụt với mưu sinh vật vã
Bát cơm chan mồ hôi bết trên trán vợ
Mảnh đạn trong người cũng lên ruộng cạn xuống đồng sâu
Ơi bạn nằm đâu?
Ơi bạn về đâu?
Thoáng đã sợi đen sợi bạc
Vẫn nhớ
Những người Ba mươi tháng tư năm trước
Bây giờ ở đâu?
Người lính năm xưa da sạm bạc đầu
Ngân ngấn khóc trước màn hình nghe “nhắn tìm đồng đội“

Ba mươi tháng tư lại tháng tư
Phượng lại đỏ nắng cứ vàng cứ gió
Kỉ niệm cứ đan dầy hoa đỏ
Thêm mỗi mùa hoa thêm sợi bạc trên đầu
Thêm thương thời rau cháo bên nhau
Nhớ khuôn mặt mình ngây ngô ngày Sài gòn giải phóng
Con búp bê váy hồng
- Bây giờ
.... bạn có còn không ?


Khúc 5 – TÂM SỰ

Một thời bom đạn có nhau
Nay nỡ quên làm sao được ?
Những bạn bè mình năm nao
Nay sao bỗng dưng không nhớ


Chúng mình tìm mình năm cũ
Đồng đội ơi đồng đội ơi
Nếu một ngày không nhớ nữa
Thì biết mình là ai?


Hà Nội 30/4 năm 2009 


No comments:

Post a Comment