Hôm nay, lệ thường ở VN là làm ăn
hời hợt, chểnh mảng và rất nhiều sự vụ nhiêu khê. Phụ nữ thì đẹp và quí,
ngày phụ nữ thì đáng yêu, nhưng ngày phụ nữ cũng làm giảm bao nhiêu là
năng suất hiệu quả của xã hội. Chỉ được cái hôm nay ra đường số váy ngắn
tăng vọt và mức tiêu thụ hoa cũng rất cao không kém gì ngày tết và vượt
xa hôm rằm. Tôi có thói quen hay ngồi ngẫm lại ngày 8/3 năm trước mình
làm gì. Ở đâu. Nhưng thói quen ấy phải chia tay thôi vì về hưu rồi
níu kéo dĩ vãng là nặng tội cho mình. Đêm qua ngồi xem lại những cuốn
sổ cũ rích. Bỗng lại thấy một bài thơ viết hồi chiến trường mà ghi là
ngày 8/3/1974. Lẩn thẩn kiểm điểm mình, hóa ra ngày ấy mình không nghĩ
đến 8/3 à ? Tệ quá. Mà bài thơ ấy cũng chả nhắc gì đến chuyện 8/3 hay
3/8 gì cả. Vậy là chắc chắn hồi ấy chúng tôi không có đầu óc đâu mà nghĩ
đến cái ngày này.
Có người bạn tôi bảo : Mày là người lính nên
không giống nhà thơ, nhưng khi mày làm thơ thì mày rất lính, vì thế mày
không thể là nhà thơ
Chép lại bài thơ này để mọi người thấy bạn tôi nói đúng
Ba người và hầm chốt
Tổ chỉ có ba người
Ba nụ cười khác nhau
Rất trẻ
Trước hầm chốt một bụi lau
Anh thích ngâm thơ
Cài vách hầm một cây sáo trúc
Lại còn kia
Cạnh chiếc ba lô
Bức tranh hoa Pơ lang vẽ bằng thuốc đỏ
Hẳn anh này mơ làm họa sĩ
Có anh thật khéo tay
Nên cái rổ nan tròn nhẵn bóng
Đêm lại về cửa hầm soi sáng
Ba bóng người ba cặp mắt long lanh
Rá cơm bom hất rồi
Một nắm chia ba
Ba nụ cười lại nở
Đạn pháo nổ dồn
Vách hầm chao như võng
Đất đá rào rào
Bụi lau trước hầm
Lao xao
Đường 19, Gia Lai 8/3/1974
No comments:
Post a Comment