Chợ Bưởi mùa đông năm ấy
Năm ấy 1983. Tôi nhớ rõ là vì tôi vừa ra trường đi làm. Tết đến,
cả nước đói, súng nổ đì đùng ngoài biên giới cả phía nam và phía bắc. Ra
chợ dặt những bộ áo đại cán nhuộm màu xám hoặc những bộ quân phục cũ
trên những thân người có khuôn mặt vừa náo nức vừa lo âu. Năm ấy mưa và
rét thế . U tôi đi về xuýt xoa, gớm thôi người ta về tết khuân bánh mì
đến khiếp. Biết thế sáng nay lấy thêm trăm bánh nữa cũng hết. Rồi U tôi
kể rét đến thế mà họ chịu khó vác những cành hoa đào đến to, toàn những
là bộ đội là bộ đội. Ngồi im nghe mẹ vợ nói tôi biết đó là những chú
lính từ biên giới về tết. May mà còn về được sớm đấy, chứ năm ngoái tôi
chứng kiến đêm ba mươi vẫn còn la liệt lính ôm ba lô vác cành hoa đào
ngồi chờ xe trong lúc giao thừa vắng teo teo. Tết đến trên đầu mà họ
buồn rười rượi.
Chiều ba mươi năm nay, lại một năm vì con
còn nhỏ và cũng kẹt tiền nên đành ăn tết Hà nội. Mà ăn tết ở Hà nội với
tôi là cực hình. Vợ sai ra chợ mua mấy cành Violet về cắm lẫn mấy bông
thược dược cho có tết. Mưa lép nhép. Chợ Bưởi bẩn phè phẹt những lá bánh
và lá bắp cải già vương vãi. Người cầm bó lạt giang tước sẵn, người vài
bông hoa thược dược, xấp bánh đa nem vài mảnh bóng bì xâu bằng cái lạt
lủng lẳng. Mấy cô gái dưới Thụy ( làng Thụy Khuê ) vừa nhai bỏng ngô vừa
ríu rít chuyện gẫu trên tay xách đôi guốc cao gót sơn mài. Mùa xuân đến
trên tóc họ trắng như rắc muối những hạt mưa li ti .
Chợ vẫn
còn người nhưng thưa thớt. Phiên 29 hôm qua thì ngàn ngạt những người là
người. Hôm nay ai lo về nhà nấy để nền chợ rộng hẳn ra. Dưới gốc đề ngã
ba mấy ông già cúp tóc đang chia nhau mấy cút rượu áng chừng nhờ vài mẹ
“phe” mua hộ trong mậu dịch. Gió dào dạt, những lá đề lá sà cừ bay ào
ạt xuống đường. Thằng “ rồ Cổ Nhuế “đứng co ro nhìn mấy chai rượu của
mấy ông cúp tóc. Nó cũng nuốt nước bọt ừng ực !
Tôi ngược lên đầu
dốc. Đường trơn lắm. Người ta phải xuống xe mà dắt bộ . Ở đấy có hai
cái xe cam nhông quân đội đứng chình ình. Từ xa thấy xe GMC tôi đã thấy
thân thuộc như hồi còn ở trong nam liền ghé lại. Hai chú lái xe áo K82
ngồi xổm hút thuốc. Bốn cô gái cũng mang quân phục đứng nép dưới cây sà
cừ môi thâm bẳn. Mắt hoe hoe lo lắng. Tôi hỏi xe đi đâu hả các bạn ?
Chúng em trên Lai Châu đơn vị cho cắt lá dong về bán lấy thêm tiền cải
thiện cho đơn vị. Mấy cô gái lính trả lời nghèn ngẹn.Thì ra hai xe đầy
ắp lá dong bán được non nửa. Hàng còn nhiều quá mà chiều ba mươi tết rồi
ai người ta mua? Nước này đổ đi là chắc. Mấy cô gái nói như sắp khóc,
không bán hết thì chết thôi, không hoàn thành nhiệm vụ, chở về cũng khổ
vứt đi cũng chết với thủ trưởng, tết lại chẳng được về. Đêm nay chắc
chúng em ăn tết ở dốc Cun Hòa bình rồi …
Gió lại ào ào rít. Lá vàng
trên mấy cây sà cừ cổ thụ đầu dốc Bưởi vô tư sà xuống mấy xe lá dong
mang nhãn hiệu nhà binh, vương cả trên mũ cối của mấy cô lính lấp ló cái
cổ áo thun đỏ co ro vì lạnh.
Tôi nhặt mấy cành hoa Violet
của gánh hoa muộn rồi ra về. Hai cái xe lá dong vẫn đứng đấy. Mấy người
lính ngồi tụm sau gốc cây. Chả biết họ trò chuyện gì, đã có cái gì bỏ
vào bụng chưa? mưa rét là đói nhanh lắm. Đi rồi tôi chợt ngoái lại chỗ
mấy người lính Lai châu bán lá dong thấy thằng rồ Cổ nhuế đứng dưới cái
biển MDQD BA ĐÌNH- quầy Chợ Bưởi nhìn chăm chăm mấy người lính. Chiều ba
mươi tết năm ấy rét thế. Thế mà thằng rồ không thấy rét
No comments:
Post a Comment