Saturday, June 6, 2015

CÔ LÁNG GIỀNG


Ngày anh lên mười
Em đi học i tờ
Lối xóm chung nhau con đường sỏi cát
Cỏ gà bịn rịn dưới chân


Cái ngõ nhỏ xanh xanh hàng dậu cúc tần
Em lê la chơi dấu que trong đất
Đêm trăng sáng vàng sân kho Hợp Tác
Bốn góc tường vui lũ trẻ ú tim
Con bé nhà bên hay khóc ban đêm
Cái trò nhẩy dây được coi “ nghề nhất”
Con gái con trai đều đi chân đất
Chẳng chê gì chỉ chê đứa khóc dai


Cứ theo anh hết đồng trong đồng ngoài
Xin đoạn dây buộc trâu về chơi nhẩy
Lũ chăn trâu mắt tròn tinh quái
Con gái kìa rõ thật là bêu


Cái thủa lên mười nào biết gì đâu
Em phụng phịu xị má trông đến ghét
Trăng vẫn đùa sân kho hợp tác
Đuôi tóc trẻ thơ dài đến không ngờ
Những chiều khi tan lớp ra về
Qua ngõ nhỏ lại nhìn em nhún nhẩy
Đôi gót trần bơi trên đất ấy
Đoạn dây mềm tròn mớ tóc bay
Chẳng đứa nào cho con bé đoạn dây
Nghĩ lại thương chiều đi kiếm củi
…Có đứa cắt dây rừng chờ đến tối
Vứt sang hàng dậu nhà bên


Màu xanh cũ nào đã ai quên
Trăng lại tròn trên đường đi chiến đấu
Đêm mắc võng nhìn trăng bơi dưới suối
Nhớ nôn nao cái giếng đầu làng
Cánh võng treo nghiêng giấc ngủ mơ màng
Có con bé khóc dai hiện về tức tưởi
Ngày anh đi em nào hiểu nổi
Rồi có một ngày mình lại nhớ nhau
Trăng sáng rung rinh sương ướt trên đầu
Đứa trẻ chăn trâu đã thành chiến sĩ
Con bé nhẩy dây gót hồng thiếu nữ
Bây giờ em ở nơi đâu


Xóm nhỏ ngày xưa vẫn hỏi thăm nhau
Cái sân cũ hố bom đào lở loét
Lũ trẻ xóm mình bây giờ đi hết
Thỉnh thoảng thư về cả xóm cùng vui
Đêm trường sơn rừng quấn quýt quanh người
Dây rừng chen vào dây võng
Nhớ tuổi thơ ác với em lắm lắm
Ước gì tháo dây võng gửi cho em


Em có còn là con bé khóc dai
Gót nhún nhẩy bụi mù lối xóm
Đêm hành quân lập lòe đom đóm
Chập chờn đi trong sương bay
Thủa lên mười nào ai đã quên ngay
Em vẫn là láng giềng trong đáy mắt
Đường đánh giặc nghe hương thơm của đất
Gọi về một thủa ấu thơ


Viết tặng em 8/1978


No comments:

Post a Comment