Tôi vào học đại học năm 1969. Nhà nghèo chả bao giờ
có tiền gửi cho con, bố mẹ buồn cũng chịu.
Vài tháng về nhà một lần, lần
nào cũng trốn vé tàu hỏa. Lần nào ra đi cũng có một sọt sắn tươi chừng
ba mươi kí. Bố biết về đến Đông Anh là tôi bán được vài đồng gọi là bố
mẹ cho. Nhưng lần nào cũng có một gói ớt chỉ thiên của bố. Bố biết từ bé
con mình không có ớt là không ăn được cơm. Ba năm học đại học đều đặn ớt
vườn nhà và kể cả đi xin hàng xóm gửi cho con dù tiền chả bao giờ
bố có mà gửi. Tôi đi bộ đội mất bốn năm rồi trở về trường, lại có ớt
bố gửi cho như hồi trước. Rồi tôi ra trường nhận công tác Hà nội vẫn
thế, bố gửi ớt hàng tháng về Thủ Đô. Ba mươi năm kể từ ngày tôi rời bố
mẹ ra khỏi làng thì bố mất. Số ớt bố gửi có nhẽ tính đến cả tạ. Từ ngày
bố mất đi tôi không có quà quê nữa dù thi thoảng vẫn có thứ này thứ kia
các cháu gửi ra Hà nội.
Tôi vẫn thấy mình mồ côi quà bởi mình đã mồ côi bố
29/5/2014
No comments:
Post a Comment