Đã
một tuần đi lại khắp nơi mình đã từng chiến đấu. Mệt . Mỗi khi leo đồi
chợt nhớ ra ta đã ngoài sáu mươi. Chúng tôi đã lại qua con đường vào Sa
Thầy, ngước lên nhìn dãy núi Chư Mom Ray , nhìn dòng Dakbla, trong nắng
trưa Kon Tum hương khói nhòe mắt nghĩa trang Sa Thầy . Con đường rẽ lên
Chuwtankra mới mở và những nấm mồ vẫn tiếp tục tìm được đưa về. Tất cả
những nấm mồ rất trẻ ,lại mang tuổi rất cao bởi họ nằm trong rừng sâu hơn
bốn mươi năm mới được người đời nhớ tới mang về .
Tôi nhìn dòng Pô ko , nhìn dòng Sa Thầy ngầu đục và mờ ảo trong cái
tiết đầu mùa mưa những ngọn núi tôi từng qua. Nhìn những con sông chúng
tôi từng qua . Còn chúng tôi hơn bốn mươi năm qua chúng tôi chưa qua
khỏi kí ức chiến tranh. Tôi chợt thấy, Ở đời này làm nhà văn, nhà khoa
học, nhà thơ ,nhà gì gì đi nữa, cũng không khó bằng làm một con người tốt.
Đứng ở các nghĩa trang sâu thẳm trong rừng, mình bỗng dưng nhỏ nhoi đến
thế.
Nghĩa trang Sa Thầy và phía xa kia là dãy Chư Mom Ray
No comments:
Post a Comment