Sunday, June 7, 2015

Ngày của mẹ



Cho tới hai ba năm nay tôi mới biết Ngày Hiền Mẫu ( ngày của mẹ ) mà mỗi năm một lần vào chủ nhật thứ nhì của tháng năm. Tôi chắc đa số người nhiều tuổi ở VN ta họ cũng như tôi. 

Nhưng chả cần tới thế giới hay nước tiên tiến văn minh phải qui định. Với tôi ngày của mẹ là suốt đời khi mẹ còn sống bên tôi . Khi mẹ mất đi ngày của mẹ là khi tôi buồn, là khi tôi về quê ,là khi tôi gặp một thất bại rủi ro trong đời, là khi tôi mua được một vật gì đáng giá, là khi tôi được khen thưởng và đề bạt gì đó…hay ( nói các bạn đừng cười ) khi in được một bài thơ một truyện ngắn lên mặt báo. Lúc ấy tôi luôn nghĩ đến mẹ và bao giờ cũng thế lại ước gì còn mẹ để mà khoe vói mẹ.
Năm 2004 mẹ tôi bị ung thư dạ dày. Tôi đưa mẹ về HN mổ rồi đưa về quê. Bác sĩ tiên lượng khoảng hai tháng mẹ sẽ ra đi. Vẫn biết già rồi phải ra đi nhưng nghĩ đến lúc xa mẹ tôi sẽ sống sao đây? Lúc ấy tôi thành mồ côi cả cha và mẹ. Dù tôi đã ngoài năm mươi tuổi hai chữ mồ côi khuingr khiếp đến vô cùng. Tôi và vợ về hẳn quê ở với mẹ. Việc cơ quan gom lại mỗi tuần một lần văn phòng đưa lên tôi kí tá những gì cần thiết còn qua điện thoại điều hành và phó GĐ thay tôi giải quyết. 
Những ngày này mẹ nằm bất động, tất cả sống nhờ tiếp nước và thuốc. Vợ tôi đêm nằm ôm mẹ chồng kể chuyện vui như không còn tôi quanh quẩn ra vào nhìn mẹ. Một hôm mẹ hỏi : Con ơi hồi này con có làm thơ không? Tôi giật mình, xưa nay tôi có bao giờ nói với mẹ là tôi làm thơ làm văn đâu. Mẹ chỉ biết tôi làm kĩ sư cơ khí và lăn lộn ở thị trường sắt thép cơ mà. Tôi nhìn mẹ im chưa nói, mẹ lại bảo con đọc thơ cho mẹ nghe đi. Thế là tôi khóc. Hóa ra, chỉ có mẹ là người hiểu tất cả nỗi niềm thầm kín của con mình đẻ ra. Mẹ hiểu tất cả cái tốt cái xấu của con mình, mẹ yêu cái tốt nhưng mẹ cũng âm thầm đau khổ với cái xấu của con . Trong lòng mẹ không có sự lên án nào với những đứa con mình. Mẹ lại giục, con đọc thơ cho mẹ nghe đi. Trời ơi! thế này thì mẹ tôi xắp đi rồi. Lúc ấy tôi mụ mẫm, tôi đọc cho mẹ nghe bài thơ tôi nghĩ trên xe lúc đưa mẹ từ viện về quê. Mãi về sau tôi cứ day dứt tại sao tôi lại đọc bài thơ ấy, sao tôi ngu dại thế
“ … Mẹ ngàn lần thay tã lót cho con
Con chỉ một lần thay áo quần cho mẹ….”
Đọc xong rồi tôi thì khóc, còn mẹ thì nắm tay tôi mẹ nói: Con ngoan của mẹ .

Mẹ đi đã mười năm. Tôi đã nghỉ hưu. Mỗi ngày nhìn ảnh mẹ trên bàn thờ tôi lại thấy mình rất bé và cực kì ngu dại

No comments:

Post a Comment