Mười
hai giờ trưa, nắng oi ả chúng tôi lên tới TP Cao bằng. Một đồng đội của
tôi cũ là Giám đốc sở Văn Hóa TT nay đã nghỉ hưu đón ở đầu cầu Sông
Hiến. Bắt tay nhau rồi đi ngay vì mẹ của Liệt sĩ và cả nhà đang chờ.
Tôi
hình dung ra một khung cảnh thật đau buồn cho nguwoif mẹ già 85 tuổi.
Nhưng khi chúng tôi bước vào nhà mẹ ngồi trên nền gạch dựa lưng vào
tường mặt lạnh lùng như không có gì xẩy ra. Mẹ hỏi các cháu đói không?
Các em và cả nhà chờ cơm đấy. Rồi mẹ chỉ xuống căn nhà
ngang nhỏ hơn nhưng đẹp đẽ. Nó ở đưới đấy, xuông với nó đi. Hóa ra mẹ
chỉ có Đàm Hùng là con trai nay đã hi sinh. Mẹ làm căn nhà có hai gian
một gian thờ Hùng một gian còn lại mẹ bảo mẹ sẽ về đấy sống những ngày
cuối. Bàn thờ Đàm Việt Hùng tinh tươm và gọn gàng. Tấm Huân chương kháng
chiến và Tổ quốc ghi công treo hai bên. Tấm ảnh chụp ngày đi B rắn giỏi
. HÙng ngồi đó trẻ trung, như ngày nào bắt sống tướng Cẩm ở Tuy hòa
được gọi lên trung đoàn viết thành tích. Hùng hay cười nhưng nóng tính,
thậm chí trong chiến đấu hay văng tục nữa. Tôi hỏi Huân chương chiến
công có không? Cô em gái hạ tấm bằng Tổ quốc ghi công tháo tấm ngăn sau,
huân chương chiến công đánh Tàu của Hùng hiện ra.
Chúng tôi bùi ngùi,
máu của Hùng đây, đằng sau của huân chương là đau đớn là li biệt là nước
mắt mẹ già…
11/8/2014
No comments:
Post a Comment