Monday, June 8, 2015

HÀ NỘI MỘT NGÀY MƯA RÉT



Sáng sớm, nghe điện thoại giật nảy người. Thằng con lớn đang nằm viện, cả nhà lo lắng. Nhìn trên máy thấy KQT thở phào. Hỏi, sớm thế đã gọi? Nó bảo tao đi Thái Bình mày cho tao số thằng Loạn ở Đông Hưng. Vợ tôi nháo nhào chạy vào ai gọi ? ai gọi thế? Tôi bảo anh Thụy. Vợ " à"  lên cái rồi đi ra.



Ngoài trời mưa và rét. Đã sang mùa đông, già rồi thấy nhiệt độ mùa đông cứ như dự báo sai. Rét thế mà vẫn 20, 22 độ. Cháu đi học thương thế, sao chúng nó bây giờ khổ thế . Áo đơn áo kép mà vẫn thương , mình ngày xưa không có giày tất áo mũ gì nhưng cái thời mình nó khác, mà sức chịu đựng mình ngày xưa nó khác . Ngày xưa không thấy khổ mấy, mà ngày xưa con người như mình sinh ra là để khổ nên cứ thấy nó tự nhiên. Còn bây giờ chúng nó khác …khác quá 



Gọi cho thằng Loạn Thái Bình. Chỉ mới hai hồi chuông nó đã gào lên. Tao đây, Thái Bình cũng đang mưa, tao mới đi Vũng Tàu với cháu nội vừa ra đây, ra để tổ chức gặp gỡ anh em 2013 đây. Mày về Thái Bình với bọn tao nhá ,nhá ! về nhá ! Ừ ừ tao về. Rồi nó liên hồi kì trận kể thằng này còn sống thằng kia đã chết, thằng ở Nam với con cháu thằng lên ngược xây dựng kinh tế mới. Nghe như cuốn phim tài liệu nhập nhòe, nhập nhòe toàn là những gương mặt quen mà xa, nhập nhòe toàn là những kí ức vụt lên rồi lại bị những kí ức khác chèn lấp mất. Kí ức cứ nhập nhòe toàn là bom với đạn với những khuôn mặt rất trẻ. Tôi hỏi, thằng Sính đánh trống chèo còn sống không? Nó bảo còn sống và khỏe nữa. Nó bây giờ giã giò làm hàng giò chả. Giã khỏe lắm khỏe lắm. Hỏi nó gần nhà mày không? Ôi gần lắm gần lắm có 6 cây số thôi. Hỏi nó có còn tham gia diễn chèo ở quê không? Ồi chèo leo gì nữa, một đàn cháu vừa nội vừa ngoại giã giò nuôi cháu học cấp 2 cấp 3 là giỏi rồi, ấy thế nhưng gặp mặt là nó lại hát chèo đấy . 

Ôi thế kia à? Thằng Sính nhanh như sóc ở Kon Tum bị thương nằm gục trên cuộn dây hữu tuyến máu nhuốm keo lại cả khung dây thế mà vẫn giã giò được à? Đầu bên kia thằng Loạn lại cười hơ hớ. Vưỡn, nó vưỡn nhanh nhưng không nhanh như ngày ở Kon Tum mày ạ. Rồi nó đang cười bỗng ngưng phắt lại. Mày ạ thằng Sính bị thương ở 1015 tao cõng nó về đến phẫu thì tao chỉ còn mỗi một dép. Một cái văng đi đâu không biết lúc nào. Hôm sau tao lấy một cái của tử sĩ D8. Thế mà đôi dép ấy đi đến tận năm 75 về sài gòn mới thay đôi mới . 

Trời vẫn mưa, máy điện thoại sèn sẹt. Tôi ra ban công để nghe nó nói cho thoáng. Rét về, Hà nội xám ngoét. Phía tòa nhà Keangnam mưa như khói nhìn cao ốc như trong mây . 
THấy nó ngập ngừng, tôi hỏi sao thế mày? Nó lại bô bô. Năm 1977 ra quân, mãi mấy năm sau làm giấy tờ. Chạy lên chạy xuống được cái thương binh . Cứ 27/7 là nó gọi tao. Tôi hỏi nó gọi mày làm gì? Thằng Loạn lại ngập ngừng … Nó bảo hôm nay xã có tiêu chuẩn cân đường hộp sữa cho thương binh tao gọi mày chia mày một nửa . Sao lại chia cho mày một nửa? Thằng Loạn nói buồn buồn. Thằng Sính Nó bảo tao không được mày cõng về từ chân 1015 thì tao chết rồi chứ đâu còn mà mỗi năm được cân đường hộp sữa. Cứ có cái cân đường 27/7 là tao lại nhớ tới mày. Vợ tao bảo chia cho anh Loạn một nửa.

Cả tôi và thằng Loạn đều im lặng . 

Rồi bỗng nhiên nó lại cười phơ lớ. Thôi nhé mày về với bọn tao hôm 26/10 này nhé tao vừa mời được cụ Khuất Duy Tiến rồi, cả các anh em từ trên Hà Giang, Hòa Bình nữa . Mấy thằng Phú Thọ nhà mày cũng về đấy. Về đi với bọn tao, uống rượu với dế nướng ròn và nghe thằng Sính giã giò hát chèo, hát khiêng pháo lên Chư Mom Ray mày nhé . 
Ừ ừ tao về. Tao sẽ về . 
Nó lại hỏi, Hà nội mưa rét không ? rồi tắt máy


No comments:

Post a Comment