Một lần xem ti vi, thấy có dịch vụ bắt đỉa đem bán cho thương lái người
tàu. Giật mình đánh thót. Ngồi cố xem cho hết thấy họ bắt toàn những
con đỉa sun, mà gần ngay Hà Nội. Ô hay hóa ra lâu nay mình ù cạc mình
quan liêu không biết ngay ở gần Thủ đô cũng có đỉa.
Tôi làm quen với
đỉa sớm lắm. 5 tuổi biết lội ruộng móc cua, đã biết đỉa nào là đỉa
trâu, đỉa nào là đỉa hẹ. Sợ nhất là đỉa hẹ. Nó bé như que tăm bơi rõ
nhanh và chui rúc bất kể chỗ nào. Nó cắn đau mà gỡ cũng khó. Anh đỉa
trâu to như cái sơ mít dai khi no có thể to bằng quả lặc lè trong quán
nhậu bây giờ. Ấy thế anh này không đáng sợ. Dễ phát hiện nơi thân thể
mình, dễ gỡ và gỡ rồi nhổ bọt cho nó vo tròn ném xa đến vài chục mét. Đi
chăn trâu, cho trâu đằm dưới đầm đỉa kéo đến nhưng phải lâu lắm nó mới
hạ cánh được bởi vì nó còn dò dẫm tìm chỗ nào da mềm để châu cái mỏ ba
chấu vào mà hút máu. Tắm trâu thỏa thuê rồi cho trâu về con đỉa đeo trên
cổ trâu ngày càng lớn, nó to như quả chuối mắn. Cả lũ dừng lại lấy cây
chọc cời cho nó rơi xuống. Nó không thể bò đi vì căng tròn không co duỗi
được mà lê đi. Chúng tôi đốt. Nó nổ cái bụp, máu trâu đen sì văng tóe
tung. Con trâu nhìn vẻ thích thú và hàm ơn mình.
Quê tôi đi làm đội
nón lá và áo tơi cũng lá. Thứ búp lá cọ sẵn lắm. Nón lá quê tôi xấu
nhưng bền kì lạ, bởi nó được lợp bằng búp cọ không mảnh mang như búp
Buông miền trung. Dầm dãi hàng năm nón mới hỏng. Lúc ấy gọi là nón mê.
Khi đã tàn phế rồi nón mê vẫn còn có ích với con người. Nó được úp lên
vại tương ngoài gốc cau, nó đứng lầm lì trên đầu thằng bù nhìn canh dưa
canh rau
Nón của người già khác nón thanh nữ. Nó chỉ khác ở chỗ vết
bùn trâu vẩy lên nón các chị các cô rửa ngay bằng nước ruộng còn các ông
các bà thây kệ. Cái nón có những vết bùn thâm đen như dải pháo hoa lúc
rơi xuống, nằm yên đấy cho đến ngày nón bung nón tàn. Nón lá
Nhưng
có một điều rất giống nhau ở vành nón nào cũng có một ống vôi. Cái ống
nứa dài bằng hai lọ thuốc đau mắt bây giờ. Trong ống nhồi vôi, ớt đỏ và
bồ hóng và một cái que to hơn cái tăm cài sẵn. Đi làm đồng đỉa bám vào
chỉ cần rút cái que vôi chấm vào đầu con đỉa nó sẽ rời khỏi chân người
và miệng đỉa tóe máu tươi. Tất nhiên đấy là máu của người chứ máu đỉa
không phải đỏ tươi như thế. Con đỉa quằn quại mãi không bơi đi được. Cái
đầu nhỏ tức là đầu có răng của đỉa run lên bần bật. He he, đúng là giẫy
như đỉa phải vôi. Đỉa rơi khỏi chân rồi, ở chỗ mồm nó vừa bám vào chân
mình tứa máu. Một vệt máu tứa ra từ hình sao ba cánh. Máu cứ tứa mãi
không cầm lại. Chỉ cần sé một miếng lá nón( lá càng cũ càng tốt) to như
móng tay dán vào là mới cầm máu, cái miếng lá nón ấy cứ dính chặt vào
chân người khô mịn.
Lâu rồi. Quê tôi không còn đỉa. Tắm ao hồ không
sợ đỉa hẹ chui vào chỗ kín, đi làm đồng chả ai còn phải mang ống vôi.
Về quê, nhìn các cô gái xe máy chống chân bờ ruộng đứng trên bờ sịt
thuốc trừ cỏ thuốc diệt côn trùng xuống ruộng rồi ve ve ra về. Chúng nó
đi xe máy không thể đội nón lá mà quấn kín mặt mũi và sà cạp rít bắp
chân. Đỉa có còn sống cũng chịu. Cái bình vôi ngày xưa bây giờ vứt ngoài
bờ rào vứt ở bụi tre. Người lớn nát trẻ con rằng chỗ ấy có ma. Không
thể tìm đâu ra cái nón lá treo vách đầu nhà. Cọ quê tôi vẫn sâm lá, vẫn
reo vang lốp đốp khi mưa rào. Lá cọ vàng ánh lên trong nắng chiều, cả
cái khua xào xạc của nó cũng khiêm nhường dĩ vãng. Những đồi cọ đứng cô
đơn giữa một vùng quê thay da đổi tóc.
No comments:
Post a Comment