Mẹ làm bí thư chi bộ ở xã. Sáu mươi tuổi mẹ vẫn đang
“tại chức”. Lúc ấy chừng năm 1990 ở Hà nội về. Mưa phùn bẩn bê bết , nhà
nấu cơm xong đợi mẹ . Mẹ chưa về . Hỏi chú em mẹ đi đâu lâu thế? Nó bảo
em chả biết . Mấy anh em cứ dọn mâm cơm toàn măng đắng sào lá kiệu ngồi
đợi. Mẹ về ướt hai ống quần vất cái lá cọ che đầu vào cây rơm rồi dội
gáo nước rửa chân. Mẹ nói với vào ăn đi ăn đi chứ. Chúng con đợi mẹ mãi.
Mẹ vào bếp , chỉ đợi có mặt mẹ là mấy thằng em xì xoạp ngay.
Mẹ nói như riêng với tôi, sắp mồng Tám tháng ba rồi mẹ đi động viên chị
em phụ nữ mỗi nhà góp một tí để liên hoan cho hội phụ nữ. Tôi hỏi sao
không động viên đàn ông hở mẹ ? mẹ bảo , tự mình không quí lấy mình còn
đợi ai. Mẹ ngồi gần bếp tôi đưa cho mẹ bát cơm để mẹ khỏi ra ngồi ngoài
mâm cho đỡ rét. Vừa hoa hoa tay vào bếp mẹ bảo đàn ông họ làm cho lấy lệ
đấy thôi còn 8.3 phải là phụ nữ làm con ạ , mày làm lãnh đạo chắc cũng
thế …
Mẹ mất mười năm rồi .
Cái ngày mẹ bị thủng dạ dầy trên quê đúng lúc tôi ở phố Thái Hà đang đi
mua quà quà 8/3 cho cơ quan. Hôm ấy 7/3/2004. Tôi để lại quà và dặn tay
phó giám đốc tổ chức cho chị em trong công ty. Hớt hải về . Mẹ như tàu
lá héo và trời cũng mưa phùn như năm nay. MẸ mất mẹ dặn lại tôi, nếu
người ta phúng viếng phong bì con có thể trả được , nhưng nếu họ viếng
vòng hoa thì không trả nợ được đâu , cố mà ăn ở cho tốt để mẹ đi cho yên
lòng.
Mồng 8/3 lại về . Mẹ không còn, trong nhà bây giờ có vợ và
con dâu là đàn bà . Muốn hỏi mẹ, mẹ ơi tặng quà 8/3 cho những phụ nữ
trong nhà bằng gì ? nhìn mẹ trên bàn thờ khói hương toàn là dấu hỏi . Mẹ
không trả lời . Mẹ nhìn con. Mắt mẹ nửa vui nửa buồn.
4/3/14
No comments:
Post a Comment