Sunday, March 29, 2015

Viết ở đền Bến Dược


..."Bến Dược miết rồi nghe cũng thành quen “

Giời ơi vui quá thể
Nghe em gọi bến Vượt giống thủa nào
Anh chợt nhớ đêm theo cô du kích
Cười nghiêng thủy triều lóng lánh sao

Lính nghe tên bến cần chi sai đúng
Chỉ nương theo giọng thiếu nữ vùng ven
Phía Sài gòn đèn đêm như trời ửng
Bến Dược miết rồi nghe cũng thành quen

Quân nườm nượp đêm này qua đêm khác
Bến từng in vạn dấu dép bết bùn
Em lén soi gương trong lùm đậu đũa
Sót vết bùn trên bến vượt nhà em

Đêm tiến về Đô thành trong tầm pháo nổ
dép còn in bùn nước bến ban chiều
Ngày Giải phóng em về xóm cũ
Bao nấm mồ cỏ mọc vẫn liêu xiêu

Những binh đoàn chỉ một đêm qua bến
Hương cỏ đằm trong hương tóc hương bùn
Củ Chi ươm anh một đời nỗi nhớ
Mấy chục ngàn người nằm ủ đất để mầm lên

Những linh hồn hai đầu bến sao quên ?
Vong bến Vượt xin gọi là " Bến Dược "
Chẳng thể mất tiếng của hồn dân nước
Như giữ máu xương mồ mả tổ tiên mình

Nay ghé ngôi đền trầm mặc uy linh
Sóng và gió tựa với sông với nước
Anh ngả mũ ban trưa nhớ một đêm bến Vượt
Em cũng hoa râm trước Bến “Dược “ quê mình

Củ Chi ơi , ngan ngát mộ chiến binh
Một thế kỉ Củ Chi hoang mạc
Nay trở lại xanh ngẩn ngơ sóng nước
Trưa nay sông tím thế lục bình ?

Củ Chi 2012


1 comment:

  1. Bạn đã từng tới thăm Củ Chi. Bạn đã từng vào thắp hương trong ngôi đền Bến Dược nơi những bức tường cao vút dầy đặc tên những liệt sĩ anh hùng. Một lần tới Củ Chi xin bạn hãy tưởng tượng ngày xưa không hề có cây trái xanh như bây giờ. Tất cả là hoang phế của chiến tranh. Bến Dược ở ngay khúc sông hẹp nhất từ phía Bến Súc sang Củ Chi. Quân ta hay vượt sông chỗ ấy. Vượt người nam bộ đọc như dượt. Và cái bến Vượt lâu rồi nghe thành bến Dược. Tôi cũng có một thời chiến đấu ở đây, mỗi lần về lại là mỗi lần xúc động đến nghẹn ngào. Đồng đội tôi ở đó nhiều lắm

    ReplyDelete