Ba người bạn lính
Phần 2
(tiếp theo )
Chuyện người bạn thứ hai,
Sau cái đận ở viện với anh
Kim Bằng là tôi lại về D8. Cũng đại đội chủ công . Tôi về A3, B1. Khi tôi đi
viện , A trưởng là cậu Phụng , tôi A phó. Bây giờ về , Phụng đã đi học “ Quân
chính Rừng Soài ” ngoài Đức Cơ . Phụ trách tiểu đội là Cậu Nhớn .Vũ
văn Nhớn . Nhớn khoẻ lắm. Bắn RPD kẹp nách . Cánh bộ binh chúng tôi ngại nhất
là ôm khẩu súng trung liên này. Nặng , kềnh càng , dễ lộ. Và chẳng dùng
bắn thú rừng bất chợt như anh AK . Nhưng với Nhớn thì ngon . Trong ba lô lúc
nào cậu ta cũng có một lưỡi cưa Pôzô cuộn tròn lại . Dừng chân đào hầm thì phải
biết. Nhớn làm bằng hai lính . Chỉ cần 5 phút là hắn ta làm xong một cái điếu
cày. Nhớn đen . Bắp chân , bắp tay lão nông chi điền . Chàng trai đất lúa Hưng
Nhân, Thái Bình nhập ngũ trước tôi 1 năm.
Đại đội ngán hắn
vì hắn chửi tuốt , Chửi những anh cán bộ hoặc lính tráng nào nhát gan hay lười
biếng . Đánh mấy mùa rồi vẫn chưa vào đảng. Chi bộ ngại và rất khó chấp
nhận cái anh hay chửi đảng viên này. Ai đời , dám bảo B trưởng mày không
làm được B trưởng thì xuống tao làm cho. Tất nhiên Nhớn không thể tự động mà
lên B trưởng được. Bây giờ hắn làm A trưởng của tôi . Khố cho tôi , chiều hôm
về đại đội , thì tối đó đại đội thông báo tôi phụ trách A3. Nghĩa là Nhớn mất
chức . Ở cuộc họp Trung đội về, nhớn hầm hầm , một tay xách khẩu RPD quăng cái
uỵch trước mặt tôi, đòi đổi lấy khẩu AK của tôi. Mày A trưởng thì ôm lấy mà bắn
. Phải đổi thôi, kẻo có chuyện không hay. Đêm ấy, có lệnh mỗi A cử 2 người đi
lấy gạo. Không nhẽ lại cử người khác , nên tôi nói : tôi và một người nào đó ,
lấy tinh thần xung phong . Im lặng . Nhớn gườm gườm nhìn tôi , Cử ai thì cử mẹ
đi , lại còn xung phong .. để đấy tao đi . Thế là 2 thằng ra đi cùng với 8
người khác. Để mang thêm được nhiều gạo , tôi chỉ cho mang một khẩu súng và 2
lựu đạn. Tôi vẫn khoác khẩu AK báng gấp của mình lên vai . Đường đi lấy
gạo chừng 2 tiếng đồng hồ. Lúc đi bình yên , nhưng lúc về mới có chuyện . Bắt
đầu là bọn thám báo , bọn này cũng thần hồn nát thần tính , nên vừa gặp tốp đi
đầu đã vội vàng nổ súng . Cả bọn 10 thằng dưới sự chỉ huy của b trưởng B3 lăn
vào bụi , rồi gỡ ba lô gạo ngay tức khắc nổ sung . Vì tự ái , và cũng muốn xem
A trưởng mới là tôi thế nào nên Nhớn vẫn chỉ đeo gạo mà không tự nguyện mang
súng nên lúc này cu cậu nằm sau bao gạo tay lăm lăm lựu đạn . Tôi nhảy chồm ra
đường nổ một loạt Ak về phía mấy bóng đen sột soạt đang chạy. Cả đoàn lấy gạo
thành một trung đội truy kích . Bọn thám báo chạy thục mạng . Chẳng biết có
chết đứa nào không nhưng bên ta thì vô sự. Chúng tôi cắm cúi đi .Chừng 20 phút
sau , cả bọn muốn nghỉ lại bờ suối . B trưởng còn đang lưỡng lự thì tôi đề nghị
: không nên nghỉ , địch sẽ phán đoán sau khi quân ta đi tiếp sẽ nghỉ ở tại khúc
suối này và sẽ cho pháo bắn . Nhớn gằm ghè , cho là tôi vẽ chuyện . B trưởng
yêu cầu đi nhanh ra khỏi đoạn có con suối. Thật may, chạy qua khu rừng ấy chừng
15 phút thì pháo băn . Lúc đầu còn vài ba quả , rồi thì cấp tập . Chúng tôi nằm
rạp chúi đầu vào những gốc cây to. Cả khu rừng ven suối ban nãy chịu trận pháo
chừng 20 phút rồi im lặng . Trong đêm không thấy Nhớn nói gì. Thỉnh thoảng thở
dài . Đêm ấy , Nhớn chui vào hầm nằm cùng tôi .
Rồi những ngày tháng sau đó, tiểu đội tôi luôn là tiểu đội
cứng của đại đội . Dần dà biết tôi xuất thân con nhà làm ruộng, Nhớn thích lắm .
Tôi hỏi sao không thấy mày có thư nhà vào ? Nhớn buồn buồn, tao có biết viết
thư về đâu mà nhà biết để mà viết . Thì ra Nhớn chưa biết chữ. Từ hôm ấy tôi cứ
thấy mình là người có lỗi với cậu ấy. Những ngày này mặt trận B3 đói quay quắt
. Ai xuất kích thì hôm ấy được 6 lạng gạo một ngày . Ốm đau , ở nhà thì ăn 2
lạng . Đánh nhau suốt ngày đêm, 2 nắm cơm bằng quả cam cũng phải ăn theo mệnh
lệnh . Một đêm mưa , tôi sờ không thấy Nhớn đâu , hoảng hồn ngồi dậy , nhưng
không dám báo trung đội vì tôi nghĩ Nhớn không thể đảo ngũ . Nửa giờ sau nó về
, ướt như dê con vừa lọt lòng . Nhớn nhét vào tay tôi 2 bắp ngô non ướt dượt .
Tôi và nhớn ăn ngấu nghiến . Thơm làm sao , ngọt làm sao thứ ngô cao nguyên ấy.
Tôi biết , cậu ta tranh thủ mưa to ra nương đồng bào lấy trộm ngô non cho tôi ,
vì hai hôm rồi tôi sốt chẳng có gì bồi dưỡng . Đêm , pháo bắn từ Pờ Lây Cu đoành
đoạch . Không gian nhớp nháp bùn và muỗi . Nhớn ôm tôi và thì thầm kể chuyện
đơm đo , đánh lờ thả cụp ở quê .
Tôi và Nhớn học với nhau . Một tháng cậu ta viết được thư về
cho mẹ . Chữ nguệch chữ ngoạc nhưng cũng được mươi dòng . Suốt mùa mưa năm 73,
74 đánh địch ở Tây Plâycu chúng tôi theo nhau .Trận đánh nào Nhớn cũng chăm chú
lấy về cho tôi nhiều thứ . Theo hắn ta , cứ cái gì có chữ là mang về cho thằng
Luân . Chính vì thế , đánh đồi 30 nó mang về cả một mớ tạp chí Tiền phong của
địch , suýt nữa tôi và tiểu đội bị kỉ luật vì cái thứ tạp chí bậy bạ ấy. Nhưng
thú vị nhất là hôm đánh vào ấp Thánh Giáo hắn mò đâu ra một cây ghi
ta . Trên đường về pháo địch rót chặn đường . Lính ta chạy thục mạng mà chàng
Nhớn nhất định không vứt cây đàn . Lăn bên này , rúc bên kia, chui thí cố vào
bụi cây, đàn kêu lửng phửng ghê hết cả người . Kệ, hắn cứ khư khư thứ nhạc cụ
bác học này về tới kiềng và chỉ còn có 2 dây. Oách chưa , cả đại đội có mỗi tôi
và Nhớn chơi đàn và hát cho nhau nghe . Vốn liếng nhạc lí của tôi chỉ 15 phút
trổ tài là hết . Mò mẫm rồi tôi mổ cò và độc ca bài “ Bài ca năm tấn ”
thế mà hắn khóc mới tài chứ lị . Tôi hỏi : tao hát hay hả? Nhớn bảo , tao thấy
nhớ bà chị tao trong trại chăn nuôi ở xã cũng hay hát bài này. Tôi không buồn
dù hắn không khen tôi , nhưng cũng thấy mình có ích giúp cho bạn nhớ chị là
được rồi.
Cuộc chiến tranh đưa tôi và Nhớn đến tận
Sài Gòn . Cây đàn của Nhớn phải bỏ lại lúc hành quân lật cánh về hướng Ban Mê Thuột . Nhưng đến lúc ấy thì tôi đã viết được bài hát ĐI DƯỚI CỜ QUYẾT
THẮNG cho trung đoàn 64 của tôi rồi . Những ngày ở Gia Định, tôi không cùng đại
đội với Nhớn nữa . Tôi về làm Tiểu đội trưởng trinh sát trên tiểu đoàn từ trận
đánh Củng Sơn . 2/5 /75 tôi xuống đơn vị . Tiểu đội hi sinh hết chỉ còn
Nhớn là lính cũ . Buồn vui lẫn lộn . Chúng tôi khoe nhau những vật kỉ niêm trên
đường đánh giặc . Tôi cho hắn cái đồng hồ có con cánh cam xoè cánh . Hắn lắc
đầu , chả cần . Đồng hồ gì mà lại dây đeo vào cổ, nhùng nhằng bỏ mẹ . Rồi hắn
khoe tôi , hắn có cái cattset. Tôi hỏi đâu ? loại gì ? Nó bảo , chả biết
, thấy thằng Duyên thông tin bảo là cat set tao cố mang về cho mẹ tao nghe .
Nhẹ nhàng cẩn trọng giở bốn lượt giấy báo gói buộc khủng khiếp ra , trước mắt
tôi hoá ra là chiếc bếp điện lò so. Tôi cưòi phá lên , giải thích cho Nhớn
thủng . Mặt nó đỏ găng lên , nó lao lên tiểu đội thông tin tìm thằng
Duyên để nện một trận . May thằng Duyên đi công tác Tân Phú Trung chưa về .
Nhét vào cóc ba lô hắn lọ dầu cá mà tôi vớ được hôm đánh Phú Yên , tôi
dặn mang về cho mẹ để mẹ tỏng mắt . Nhớn cười , cái cười như mếu . Sao
lúc ấy trông nó già thế ?
Tôi về , cuối tháng mười năm ấy. Trời
Đồng Dù xanh veo vào buổi sáng và mưa rào buổi chiều . Cánh sinh viên chúng tôi
từ các trường đại học ra đi thì người ta lại trả về đại học . Chia tay với đơn
vị cũ . Buồn cứ như chấu cắn . Thằng ở lại nhớ thằng ra về, mà thương phận mình
. Thằng về thương thằng ở lại , ái ngại bởi những người chiến tích
nhiều hơn mình mà vẫn chả đươc ra . Nhớn đút vào tay tôi 2 đồng ( tiền mới đổi
), bảo ra ngoài ấy mua giấy bút mà đi học . Nó khóc . Ô cái ông Lỗ trí
Thâm của đại đội mà lại khóc. Tôi nhìn nó nấp sau cổng tiểu đoàn , nó sợ , chia
tay tôi nó không chịu nổi . Chẳng biết có phải vậy không , hay nó tủi
thân nhỉ?
Hẹn với nhau , thế mà hơn ba mươi năm nay tôi đã tìm
về quê Nhớn đâu . Cứ tự cho là mình bận học, bận công tác , bận làm cán bộ .
Khốn nạn , cán bộ gì cho cam , làm cái anh bán sắt và buôn vật liệu xây dựng
ở Hà nội chúi mũi kiếm tiền , rảnh thì nhậu nhẹt . Nay nhớ đến bạn thì
già cả rồi , lại viện lí do sức khoẻ.
Nhớn tha lỗi cho tôi không ?
No comments:
Post a Comment