Monday, March 30, 2015

TRỞ LẠI CHARLIE( Phần 4 )


4. Nắng và gió 1015


Xe tôi leo lên chừng 30 phút. Đường dốc ngược, tôi bám vào tay nắm xe Uoats đu người lúc lên, tôi đạp chân đứng dậy lúc xuống dốc. Chân tôi “đạp phanh” bên phụ đến tê dại cả người. Chú lái xe bặm môi, mỗi khi nhả cầu cài thì khói lại bốc lên mù mịt. Cành cây , hoa lau va vào cửa kính hệt như hành quân trên Trường Sơn năm nào. Lâu lắm tôi lại ngồi xe mà hít cái mùi khói xăng khét lẹt. Đã lên đến bình độ mà dân địa phương không thể làm nương được nữa, con đường toe toét đất đỏ và tôi đã nhìn thấy những bụi le khô rang, vài cây Kơ Nia độc thân đứng chênh chao trên dốc. Lúc này đã là 9 giờ sáng, xe lọt vào một cánh rừng thông non và tiếng ve bùng lên. Tôi bảo chú lái dừng lại, bước xuống xe . Người tôi như nghẹn lại rồi ngực bỗng như nở ra. Tiếng ve Tây Nguyên mà hơn 40 năm nay tôi mới lại thấy. Nó ríu rít, nó quay tít mù nỗi niềm gì đó chả thể cắt nghĩa. Ve cứ ào ào trên đầu. Ai đang vui thì cảm giác ve kêu tung hô niềm vui. Ai đang nhớ thì tiếng ve day dứt như đào sâu vào nỗi nhớ. Ai đang buồn thì tiếng ve ra rả râm ri như cứa vào nỗi buồn, khiến ta buồn thêm. Với tôi, tiếng ve 1015 là nỗi nhớ, là nỗi buồn, là ngày gặp mặt với anh em thân thiết của mình. Nhớ, buồn, vui là tiếng ve 1015. Tôi nghe như có tiếng gọi tên tôi, tôi nghe như có tiếng khóc của những đồng đội mới 18 tuổi, tôi nghe có tiếng gọi con của các anh chỉ huy tiểu đoàn, đại đội. Tiếng gọi mang giọng nói khu 4, khu 3, cả những tiếng Tày, Nùng, Mường, Mán …phía Bắc. Bỗng trong chập chùng tiếng ve Charlie kêu, máy điện thoại tôi đổ chuông.” Luân đã lên 1015 chưa?” Ra là trung đoàn trưởng Khuất Duy Tiến đang họp ở BTL quân đoàn 3 gọi cho tôi. Vâng thủ trưởng ơi em sắp lên đến mỏm 1. Dốc lắm, khó đi lắm ..


“ Luân ơi, cậu thắp hương, nhớ nói tên tớ khấn anh em…tớ là Khuất Duy Tiến, xin lỗi anh em, biết ơn anh em 64, tớ yếu quá không lên được với anh em, xin anh em tha lỗi.” .Tôi biết cụ già lại khóc rồi. Tiếng ve bỗng ngừng bặt. Hình như tiếng ve là tiếng 400 tử sĩ đang tâm sự thì phải, họ đang ngừng lại để nghe tiếng gọi của người chỉ huy của mình. Nắng chan hòa. Gió ngằn ngặt. Gió chạy từ đông sang tây. Gió thổi từ phía biển ào qua 1015 va vào dẫy Ngọc Rinh Rua, tràn qua Chư Mom Ray sang ngã ba Đông Dương. Nắng và Gió Tây Nguyên như ngưng đọng nơi này, một sáng cuối mùa khô như một sáng 43 năm trước, đồng đội tôi ngã xuống....( còn tiếp)


Nơi này là điểm bắt đầu vượt suối để tiến vào 1015. Nơi này cũng là tọa độ B52 ngăn chặn trung đoàn những ngày 10,11/4/72 gây nhiều thương vong cho bộ đội ta vào chiếm lĩnh



Thắp nhang mộ anh Hiệp D trưởng lúc 7 giờ rưỡi sáng 25/3 trước khi leo lên 1015

No comments:

Post a Comment