Bây giờ chả thấy ai quan tâm đến loài hoa này . Bán không được, có đâu
mà bán . Mà có mua về chả nhẽ để nó nằm ườn ra hay sao ? bởi nó không có
cành có lá đẻ cắm nó vào lọ hoặc chí ít cũng thả nó vào bình nước. Pơ
lang chỉ có trong trí nhớ và bài hát xa lăng lắc tự thuở nào . Lớp trẻ
chả đứa nào thuộc bài hát ấy nữa. Người ta hát người ta gọi tên loài hoa
này bằng nhiều thứ tên nhưng tựu chung lại nó chả có ích gì với cái
thời bánh mì đã có đã no ngày nay. Bánh mì cần có hoa hồng .
Bồ Các bố lẩm bẩm kì lạ kì lạ !
Bồ
Các chỉ làm tổ trên ngọn cây Gạo. Nhưng không phaỉ cây Gạo nào cũng có
tổ Bồ Các. Cây gạo phải chừng dư ba chục tuổi mới đủ cao để họ hàng nhà
Bồ Các đến trú ngụ. Bồ Các bố đã từng bảo với Bồ Các mẹ. Nhà mình là
giống bảnh bao chân dài đến nách không thể à uôm với lũ chích chòe. Mình
phải tìm cây thật là cao, gai thật nhiều mà làm tổ. Sống không khác gì
tầng thượng chung cư, mà cũng phải chọn chỗ cho mẹ mày nằm ổ. Bồ Các mẹ
cảm động nhìn cái tổ to như cái thúng nhòi trên ngọn cây cài găm bằng
kiên cố những cành cây lót nệm lá mía khô . Dưới đất lũ trẻ chăn trâu
vẫn nô đùa, chúng nó bẻ trộm ngô, đào trôm khoai nướng ăn và làm đủ thứ
trò bố mẹ chúng không hề biết. Lũ trẻ biết có tổ Bồ các trên cây nhưng
xưa nay chúng không dám chèo lên ngọn cây gạo. Gai nhọn hoắt, cao tít
hút thế chúng nó chịu thua. Thực ra chúng nó chịu thua bởi bố mẹ chúng
nó dọa , cây Gạo ấy có ma. Hí hí, Bồ Các bố khoái. Ma cũng có ích đấy
chứ , thiêng như ma mà lị. Cây Gạo cây Đa nào mà chả thiêng. Mấy năm gần
đây dưới gốc gạo xuất hiện mấy mẹ nạ giòng ngực và mông phổng phao đến
cắm hương xì xụp khấn vái . Khói hương ngửi xa thì thơm nhưng cứ hun lên
đít mấy con Bồ Các non khiến chúng nó còi không lớn được. Cũng may chỉ
hơn tháng sau là chúng biết bay chuyền hễ cứ thấy mấy bà son phấn múp
míp đến là chúng bay sang ngọn tre trong xóm để sơ tán .
Dưới gốc
Gạo bây giờ lỉnh kỉnh bát hương và những cành hoa nhựa . Lũ trẻ chăn
trâu biến mất từ lúc nào. Mấy Bồ Các con buồn ngẩn ngơ vì không còn
được xem những trò chơi của những thằng người, thay vào đấy là chỉ nhìn
thấy những con người phốp pháp chổng mông bái lậy . Cũng từ dạo ấy Bồ
Các bố dặn con , nằm im đừng ngó ra ngoài thấy khói hương nhiều quá kéo
những cánh hoa đỏ này úp lên mặt con nhé , đàn bà nó không chèo cao được
đâu nó chỉ khấn vái thôi .
Năm sau bỗng cây Gạo nẩy mầm ở cành dưới
, nơi cái cành cây cụt vì bão. Cái mầm lạ hoắc lá nhọn như kim và kiêu
ngạo. Nó mọc rất nhanh ngùng ngoằng chi chít những là lá và thân như dây
đan xoắn . Gió rung rinh , tụm lá mới cười he he . Tớ chả phải cắm dễ
xuống đất chả phải vất vả lo nước lo mùn các người cứ cầy sâu vào đất mà
ăn ,Ông Gạo ơi ăn hộ cho tớ he he . Bồ Các con hỏi bố , nó là gì mà
quyền lực thế ? sao ông cây Gạo lại để nó hoành hành thế ? Bồ các bố hỏi
sang mẹ . Mẹ nó bảo , nghe mấy con mụ khấn vái chiều qua reo lên , ối
giời ơi có tầm gửi kia kìa . Tầm gửi à ? Bồ các bố lẩm bẩm ra chiều nghĩ
ngợi . Chùm tầm gửi lớn nhanh như thổi . Mướt xanh , rậm rạp rung rinh
rung rinh . Bồ Các bố xà xuống , chui vào tùm tầm gửi . Chả thấy mùi
hương gì chả thấy có hoa hay quả chỉ thấy kín đáo rậm rạp . Bồ các bố
cười hè hè . Ông ỉa vào đây cho mày một bãi , đồ đáng ghét . Bồ Các mẹ
cũng lại xà xuống , ỉa vào đây cho mày một bãi , đồ đáng ghét . Cứ thế
chùm tầm gửi là cái chuồng xí cho nhà bồ các nó lớn ù ù tán to như cái
thúng . Gió thổi về từ ngoài sông lùm tầm gửi rung rinh hát, kiêu ngạo.
Ghét thế .
Từ ngày có Tầm gửi hút nhựa trên thân mình cây Gạo buồn
lắm, những bông hoa gạo cũng còi cọc hẳn đi. Cánh hoa như những cánh
buồm nhỏ màu máu mong manh uể oải rơi. Cánh hoa rơi nở bung những nhón
bông trắng xốp bay lơ mơ ra bờ sông . Cây Gạo buồn dầu gọi với vào gió
theo những chấm bông trắng , các con đi đi, đi tự thân mà kiếm sống con
nhé, hãy đến chỗ không có con người mà lập nghiệp con ạ. Những chấm bông
trắng mông lung trên không trung trong gió đầu hè .
Bỗng một
ngày có một toán người hầm hầm mang theo dao gậy đến chặt cây que rào
kín gốc cây Gạo . Họ chỉ chỏ lên lùm tầm gửi. Tầm gửi cười he he. À thì
ra chúng mày cũng biết đến oai danh nhà ta hả ? Chúng mày cũng biết tao
là thứ cây thẻ ATM à? rồi chúng mày còn chịu nhiều đau khổ. He he . Cả
nhà Bồ các hoang mang . Cây gạo cũng hoang mang. Hoa Pơ lang cũng nín
thinh không bay ra những nhón bông nữa . Ngày hôm sau lại một toán người
đằng đằng khí thế dao gậy kéo ra phá toang quây rào của lũ người hôm
trước rồi dựng lên hàng rào mới . HỌ vứt hết bát hương hoa nhựa của mấy
mẹ nạ giòng cúng tế đi , họ cử người ăn nghỉ luôn tại gốc Gạo canh chừng
kẻ phá bĩnh . Không lâu la chút nào kẻ phá bĩnh đã tới . Cuộc đấu khẩu
dưới gốc gạo như sau :
- Đ.mẹ . Cây gạo này mọc ở đất cũ của nhà tôi , nó là của nhà tôi . Đừng động tới mà tan mặt
- Đ.mẹ . Mày bảo ai đụng tới. Đất nhà mày từ hồi cải cách đã chia về
nhà tao. Đồ địa chủ cút mẹ mày đi khỏi làng nay lại còn về mà lên mặt
- Chả phải của thằng nào hết, tao rào trước, tao trông nom nó từ lúc
mới nhú . Cây Gạo này ở ngoài bãi sông thằng nào thấy trước thì được,
lộc giời đ. phải của riêng thằng nào . Sờ vào tao chém
Thế là lũ
con người ấy lao vào đánh nhau , họ gào thét họ chém nhau thật . Máu đổ
dưới gốc cây thấp thoáng mấy chùm hoa đỏ . Trên bãi cỏ chả nhận ra đâu
là hoa đâu là máu nữa . TRời tối dần . Bồ Các bố bảo Bồ Các mẹ thôi mình
mang con đi thôi ,đi xa khỏi chỗ
con người đông nhung nhúc này
thôi . Bồ Các mẹ buồn rầu . Lũ Bồ các con ngơ ngác sao họ chém nhau hở
Bố ? Bố nó thở dài . Chỉ vì đám tầm gửi kia kìa . Mấy thằng người bảo
đấy là thuốc tiên chữa cái bệnh ung thư mà loài người đang mắc phải . Họ
chém nhau để giành lấy thuốc tiên họ muốn sống lâu để rồi họ lại ghét
nhau bon chen với nhau để phá rừng phá sông phá suối rồi họ lại ghét
nhau hơn nữa . Trong đêm lũ Bồ các con ngẫm ngợi , thuốc tiên là gì nhỉ
? ung thư là cái quái gì nhỉ ? Cái thằng người sao hay ghét nhau thế
nhỉ ? làm tầm gửi hay thật . Gió đầu hè mát rượi từ ngoài sông ràn rạt .
Con sông vẫn phì phọp sóng . Trong làng thấp thoáng đèn đóm và tiếng
réo gọi ơi ới . Những đoàn người chập chờn như ma trơi đi về phía gốc
Gạo bờ sông .
Câu chuyện
trên tôi được một bông hoa Gạo trên bãi sông kể lại . Hôm ấy về quê ,
dừng xe ngồi ngắm nhìn cây Pơ Lang đìu hiu khô khốc bên sông . Tôi
xuống xe nhặt bông hoa đỏ thẫm trên bãi cỏ. Cánh hoa đã quăn mép , màu
thì vẫn tươi. Bông hoa như một ngọn lửa quen thuộc với tôi một thời đạn
bom ở Tây nguyên. Tôi chợt lại thấy máu anh em lúc vào trận ngày nào ,
lại thấy những nấm mồ cô đơn khi chúng tôi lên đường đi trận mới. Biết
tôi là lính Tây Nguyên hoa Pơ lang kể chuyện như người thân lâu ngày
gặp lại tha thiết ân tình . Sự đau đớn của cây Gạo xứ bắc, nỗi đau buồn
của hoa Pơ lang hiền lành . Tôi ngước lên nhìn cây Gạo khốn khổ . Tổ Bồ
Các trống không tơi tả. Cái cành cây có lùm tầm gửi bị chặt cụt đến tận
thân cây hệt như cánh tay bạn tôi bị văng đi lúc lao vào cửa mở Lệ Ngọc
Gia Lai. Ôi cây Gạo khốn khổ , cây Pơ lang lính Tây nguyên tôi hằng yêu
quí
No comments:
Post a Comment