Mùa đông có đến quá nửa thời gian là mưa.
Những cơn mưa mùa đông quất roi tê tái vào mặt người. Người càng nghèo
thì hưởng cái thứ roi ấy càng nhiều. Có những ngày giá rét mưa châm kim
lên đôi tay tê cóng của mấy bà đi chợ sớm. Sát muối lên má những chị
những cô bán hoa trên đường Nhật Tân Quảng Bá. Hồ Tây giăng bàng bạc hun
hút trong gió , cái gió Hồ Tây trong mưa mùa đông ai mà quên được .
Mẹ vợ tôi mất đã hai năm. Hai năm nay nhìn mưa mùa đông là nhớ cụ đến
não nề. Tốt nghiệp đại học rồi lại đi học ở “ Học Viện” Cổ Nhuế thì lấy
vợ. Nhà vợ bé tin hin ấy thế mà vẫn phải ở nhờ . Chợ Bưởi mở phiên ngày 4
ngày 9 in vào trí nhớ tôi . Tôi đi bộ sang trường từ 5 rưỡi sáng. Gốc
Đề ngã ba rồi dọc lên trên dốc quãng đồn Chó đầy người vạ vật . Họ từ
Chèm, Vẽ , Giày Kẻ gồng gánh những nong nia thúng mủng , giỏ , rá , rổ
rế dây thừng gióng Dang … cây mía củ khoai đến mấy cây giống mấy khóm
hoa …ra phiên chợ . Họ co ro rì rầm, có người hút sòng sọc cái điếu cầy,
có người vẽ từng hạt cái bắp Ngô nướng tay run lẩy bẩy. Mẹ vợ tôi , tôi
gọi là U thì không đi chợ Bưởi . Cụ bán bánh mì bên bến xe Kim Mã .
Càng mùa đông, càng mưa rét bánh bán càng chạy . Ba giờ sáng dậy lục
cục hai cái bao tải gấp vào đặt trong cái mủng khẽ mở cửa đi ra . Cả nhà
biết , lặng im . Ông bố vợ húng hắng ho ra chiều bà đi tôi biết đấy ,
còn con dâu trở mình vỗ bèn bẹt vào đít con à à mấy nhịp rồi ngưng bặt
khi tiếng cụ lập bập ra tới bến tàu điện .
Mẹ vợ tôi không đi tàu
điện vì phải lấy bánh mì ở cái lò tư nhân dưới làng Đông . Lấy xong rồi
ra bến đoạn Tam Đa leo tàu xuống Lapho rồi đi ngang Bách Thảo chui qua
chợ Ngọc hà ra bến xe Kim Mã . Cứ sáng sớm mưa rét như thế cụ đi một
mình . Tôi thấy thân nằm gầm chạn mà để mẹ đi lóc cóc thế không ổn bèn
nói để sáng con đưa U đi rồi con về con đi học. Bà cụ chẳng nói năng gì.
Thế là sáng sớm tôi đèo cụ đi . Dọc Thụy Khuê gió hun hút , mưa phủ lên
mặt đến nỗi bấm vào mũi không thấy đau . Cái bao tải bánh mì buộc một
bên, mẹ vợ ngồi một bên cắp cái mủng lục cà lục cục. Mưa cứ phơi phơi,
gió hồ Tây càng đêm về sáng càng lạnh hơn thì phải. U tôi suốt dọc đường
chả bao giờ nói chuyện. Chỉ đến khi sang đến bến xe Kim Mã đèn điện
sáng chưng cụ gọi bà hàng xôi mua hai hào cho tôi mang về cho thằng con
trai một tuổi. Có hôm cụ đưa cho tôi 5 hào bảo tôi mua bánh mì của cụ
rồi cụ bảo mang về cho thằng Bưởi. À thì ra U tôi muốn tôi mở hàng. Mỗi
buổi chiều cứ nghe tiếng tàu điện leng keng ngoài bến lại thấp thỏm nghĩ
cụ về. Hôm nào cụ về sớm là vui lắm vì bán hết bánh. Hôm nào muộn,
nghe bước chân cụ nặng nhọc lên cầu thang mặt buồn rười rượi cái thúng
lăn lóc vài cái bánh mì đã ỉu dai như thịt trâu. Nuốt cái bánh của cụ mà
buồn. Thừa dăm cái là hết lãi, là cả ngày hứng bụi ở Kim mã đi toi .
Chiều lạnh, tôi ở trường về gặp cụ dẫm chân đất trên đám lá bàng bết bùn nước ngoài chợ Bưởi. Tôi hỏi U về rồi à? U ra chợ làm gì thế này?
Cụ bảo : hôm nay công an họ thu mất thúng bánh vào đồn. U ra nhờ anh
Hội con bác Thìn mai sang đồn Kim Mã xin hộ ( anh Hội cũng là công an
đồn Bưởi ) . Nhìn cụ lom dom đi trong chiều mùa đông tôi thấy còn lạnh
hơn lúc sáng sớm đèo cụ đi trên đường Thụy Khuê rin rít gió
Hơn
ba mươi năm qua đi . Chợ Bưởi xây ba tầng . Đường nhựa to thênh thang .
Cây Đề vẫn xum xuê ngay góc ngã ba Thụy Khuê –Lạc Long quân . Cái dốc
lên đồn chó bây giờ thấy phăng phẳng hơn . Chợ phiên nghe đâu cũng vẫn
còn nhưng chả thấy những món hàng ngày xưa nữa . Chỉ có hàng lòng lợn
trong chợ thấy bảo vẫn đông , và gió mưa mùa đông thì vẫn thế , thâm tái
cặp môi học trò chưa đến tuổi bôi son Hàn quốc .
Cứ mưa mùa đông
tôi lại nhớ U tôi . Cái bóng gù gù cạnh cái cột điện trên bến xe Kim Mã
với cái thúng bánh mì đậy bằng bao tải .
No comments:
Post a Comment