Vời vợi Cửa Tùng Phần 2
Qúa trưa , chúng tôi bồi hồi khi gặp tượng đài của các
dũng sĩ đặc công hải quân vòi vọi trong nắng . Tượng đài đơn sơ thế này sao ?
Nó đâm vút lên trời cao chứng minh cho một thời oanh liệt của đoàn đặc
công M26 . Một kì tích của Hải quân ta . Đoàn M26 hai lần được tuyên
dương anh hùng và 3 trong 4 đơn vị là đơn vị anh hùng . Đoàn M26 là một đơn vị
thật nhiều cá nhân đựơc mang danh hiệu anh hùng LLVT . Ngót mười năm , họ
cắm chốt ở ngay cửa biển này . Ngót mười năm từ cửa Tùng tới cửa Việt là những
chuyến đi về của họ giống như những chuyến đi làm đồng của một lão nông . Mười
năm họ ngâm mình dưới nước đầu đội thuỷ lôi vai gánh pháo để để làm nên kì tích
đánh đắm hàng trăm tàu chiến . Những người lính trở về mang theo những vết
thương và mọi thứ bệnh tật chẳng một chút kêu ca . Những ngày tháng
đánh tàu trên biển cửa Việt oai hùng chỉ còn lại những câu chuyện rỉ rả với con
cháu trong bữa cơm chiều . Chiến công lùi xa . Kí ức cũng lùi xa . Lịch
sử sẽ muộn màng nếu quên đi những chiến sĩ hiền lành quê mùa ấy
Thật lạ , mảnh đất bé tí trên bản đồ tổ quốc này lại là nơi
hội tụ của những chiến công , những chiến công làm tiền đề trưởng thành cho
nhiều vị tướng . Cửa Việt đã gắn liền với tên tuổi các tướng lĩnh ,
Nguyễn Văn Tình , Nguyễn Như Hoạt , Giang văn Thành , Nguyễn Khắc Nghiên ,
Nguyễn Huy Hiệu ... Cửa Việt là cái nôi đã sinh ra hàng chục anh hùng của quân
đội ta .
Chuyến đi về cửa Tùng , cửa Việt lần này , chúng tôi
chộn rộn trong người nhiều cảm xúc . Những người dân nơi đây , những người lính
đã từng chiến đấu nơi đây , đều mang bóng dáng anh hùng . Ý nghĩ ấy khiến tôi
cứ đăm đắm nhìn những cụ già đang lặng lẽ kì cọ con thuyền gỗ trên bến . Con
thuyền mỏng manh hiền lành gối đầu lên bãi sau chuyến ra khơi . Chủ nhân của nó
biết đâu cũng là những người đã đưa chúng tôi sang sông giáp trận đêm nào
. Cửa Việt . Điểm hội tụ cuối cùng của những cái tên anh hùng trên
một dòng sông anh hùng .
Con sông Đăk roong hào sảng chảy qua khe Sanh
Về xuôi mang tiếp cái tên sông Cam lộ lẫy lừng . Khi ôm lấy thành cổ linh
thiêng nó mang tên sông Thạch hãn , rồi đổ ra biển khơi với cái tên Cửa Việt .
Không có một con sông nào trên thế giới này chỉ với chừng hơn 100 cây số mang
ba cái tên mà cái tên nào cũng đi vào lịch sử oanh liệt nước nhà khiến
bạn bè năm châu đều biết đến .
Buổi chiều quay lại Cửa Tùng . Trời buông nắng
phía sau lưng . Biển lại ngơì ngợi xanh trước mặt . Đảo Cồn Cỏ mờ xa phía đông
. Cửa Tùng sóng êm thế . Bờ đá nhiều mỏm lõm vào như dẫy hang động bọt trắng
xoà tựa chòm râu ông già Nôen . Từ một nhà hàng rất đẹp kề trên bãi biển đang
vọng ra câu hát quen thuộc , nhưng hôm nay tôi nghe sao khác lạ với
ngày thường .
.. ‘ Bên ven bờ hiền Lương , ...ơi câu hò
chiều nay ..sao mang nặng tình ai...’. Đã năm mươi năm ra đời bài hát
ấy , thế mà ngồi đây chúng tôi vẫn bồi hồi và sẽ còn thổn thức , rung
động tới nhiều thế hệ sau . Dưới kia , du khách thảnh thơi thả mình
trong lớp sóng dịu êm . Bãi Cửa Tùng đẹp xứng với cái tên Nữ hoàng , cũng là
bãi biển một thời các con thuyền nhao ra biển khơi đánh giặc . Cũng từ đây
hướng về bom đạn để tải đạn cho bộ đội diệt thù . Cũng bãi biển này khúc
tráng ca của một thời “ Giữ vững Biển trời Quảng Bình Vĩnh Linh “ vang
lên .
Anh bạn nhà văn Quảng Trị từ Đông Hà phóng xuống
, đi cùng là một nữ giám đốc còn trẻ . Chúng tôi là bạn , lại là khách thủ đô
vào nhưng chẳng có khoảng cách chủ khách vì bạn tôi cũng từng là lính . Còn
người nữ giám đốc cũng là con gái Vĩnh Giang . Cô sinh ra ở đây , mang
cái tên rất là địa lí mà thật đẹp : Bến Hải . Bến Hải sinh năm 1975 , ngày đôi
bờ sông này đã nối liền . Cha mẹ cô từng là dân quân Tùng Luật đã đưa
hàng trăm chuyến đò qua sông . Thật là chuyến đi có hậu . Chẳng gặp lại những
người con gái năm xưa chèo thuyền trong cái đêm mùa xuân đầy đạn lửa thì được
gặp người con gái của họ . Cô gái Vĩnh Linh nước da trắng ngần , thân
thiện giỏi giang . Đôi mắt long lanh tự hào hướng ra phía biển kể chuyện quê
mình cho chúng tôi nghe . Cô tự hào kể về cha mẹ mình trong những câu
chuyện thật là giản dị .Trong câu chuyện với người con gái Cửa Tùng dù nhắc tới
chiến tranh nhưng không còn thấy chút tự ti hoài cổ nào hết , chỉ thấy ở cô sự
mạnh mẽ đáng yêu , táo bạo nghĩ về hôm nay , về phía trước với khát khao
làm giầu .
Thật mừng cho cuộc sống hiện tại và tin yêu vào
lớp người như người con gái Vĩnh Giang này . Còn một chút nuối tiếc trong tôi
là ngày trở lại đây không gặp được những đứa bạn học đại học với tôi một thời .
Những đứa bạn mà bọn tôi gọi là lứa “ sinh viên k8 “ ngày xưa. Người Vĩnh Linh
bây giờ đẹp hơn mà vẫn dũng cảm vẫn hiền lành dễ thương như ngày nào . Bâng
khuâng nhớ tới bản hợp xướng của nhạc sĩ Doãn Nho từ lâu lắm rồi về vùng đất
đầy gió cát .
Hợp xướng Sóng Cửa Tùng .
Chúng tôi ngồi đây mà vời vợi nhớ .
Vời vợi Cửa Tùng
Cửa Tùng 29/4
Hà nội 9/5/2011
No comments:
Post a Comment